tình yêu sau đổ vỡ

Chương 1: Lối Đi Giữa Nỗi Đau


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hạ bước đi trên lối đi giữa nỗi đau của chính mình, một con đường mòn quen thuộc, tối tăm và lạnh lẽo. Cô là một nhiếp ảnh gia tài năng, nhưng ống kính của cô đã bị khóa chặt ở chế độ đen trắng suốt ba năm qua. Màu sắc đã biến mất khỏi thế giới của cô, cùng với người yêu cũ – Tuấn.

Không phải cái chết của Tuấn trong một tai nạn xe hơi đã đóng băng trái tim Hạ, mà là sự thật được phơi bày sau đó: sự phản bội của anh. Hàng loạt tin nhắn và hình ảnh tiết lộ Tuấn đã có một cuộc sống kép. Nỗi đau thể xác của tai nạn chưa là gì so với cú sốc khi niềm tin vỡ vụn.

Hạ sống trong một căn hộ cũ kỹ ở tầng sáu của một khu chung cư vắng vẻ, nơi cô có thể chìm đắm trong sự cô độc mà không bị ai quấy rầy. Căn hộ của cô là một bảo tàng của những món đồ đã cũ và những ký ức buồn. Những chiếc rèm cửa dày luôn được kéo kín, giữ ánh sáng ban ngày và sự tươi tắn của cuộc sống bên ngoài.

Mỗi ngày của Hạ là một chuỗi lặp lại nhàm chán: thức dậy, pha một ly cà phê đậm đặc không đường, làm việc với những dự án ảnh nghệ thuật vô hồn, và chìm vào giấc ngủ với hy vọng không có cơn ác mộng. Cô từ chối mọi mối quan hệ xã hội. Bạn bè gọi điện, cô không nghe. Lời mời gặp gỡ, cô từ chối.

Cô đã tự xây dựng một bức tường vô hình quanh trái tim mình—một pháo đài lạnh lẽo, cao ngất, đảm bảo không một tia hy vọng hay mối đe dọa tổn thương nào có thể lọt vào.

Một buổi chiều, khi đang cố gắng sắp xếp lại đống máy ảnh cũ trong xưởng, Hạ vô tình làm rơi một khung ảnh. Đó là bức ảnh đen trắng duy nhất còn sót lại của cô và Tuấn. Cô nhìn chằm chằm vào nụ cười rạng rỡ của mình trong ảnh, một nụ cười mà giờ đây cô không thể tìm lại. Cô đã từng là người vui vẻ, yêu đời, nhưng sự phản bội đã cướp đi bản ngã đó.

Hạ lặng lẽ nhặt mảnh kính vỡ, và vết cắt nhỏ trên ngón tay không làm cô đau đớn bằng sự trống rỗng trong lòng. Cô biết, mình đang sống, nhưng không phải là sống trọn vẹn. Cô chỉ là một cái bóng đang tồn tại.

Đúng lúc đó, một tiếng động lạ vang lên ở hành lang. Tiếng kéo lê đồ đạc, tiếng khoan đục thô ráp và tiếng nói chuyện rôm rả, hoàn toàn phá vỡ sự tĩnh lặng cô đã dày công giữ gìn.

"Chết tiệt," Hạ lầm bầm. Căn hộ đối diện của cô, căn hộ số 13, luôn trống rỗng và im ắng, giờ đây đang bị khuấy động. Một người hàng xóm mới đã chuyển đến, và anh ta đang mang theo âm thanh của cuộc sống mà Hạ đã cố gắng lẩn tránh bấy lâu.

Cô đứng dậy, kéo rèm cửa ra một chút. Ánh sáng mạnh đột ngột khiến cô nheo mắt. Qua khe cửa hẹp, cô thấy một người đàn ông đang loay hoay với một thùng đồ lớn. Anh ta có dáng người cao ráo, mặc chiếc áo phông dính đầy sơn, và mái tóc hơi rối. Trên lưng anh ta là một tấm vải bạt lớn được cuộn lại—có lẽ là một bức tranh.

Anh ta quay lại, mỉm cười với người giúp việc, nụ cười đó sáng rỡ và ấm áp một cách kỳ lạ.

Hạ vội vàng buông rèm. Cô cảm thấy khó chịu. Cô không muốn bất kỳ sự sáng sủa hay ấm áp nào trong cuộc đời mình. Cô không muốn bất cứ ai thấy mình, và cô càng không muốn bất cứ ai cố gắng hiểu mình.

Cô trở lại chiếc máy ảnh đen trắng của mình, nhưng tiếng khoan đục vẫn vang vọng qua bức tường. Bức tường mà cô đã xây dựng, dường như đang bị đe dọa bởi sự xuất hiện của người hàng xóm mới ở căn hộ số 13.

Hạ đã đóng kín trái tim, nhưng Minh – người đàn ông vừa chuyển đến, với đôi mắt nhìn xa xăm và bàn tay dính đầy sơn – đang mang theo những sắc màu đầu tiên trở lại thế giới của cô.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×