Thế giới của Hạ là một chuỗi ngày trôi qua trong tông màu grayscale (đen trắng), giống hệt như những bức ảnh cô tạo ra. Căn hộ của cô không chỉ thiếu ánh sáng mà còn thiếu sự sống. Ngay cả những vật dụng thiết yếu cũng mang màu trung tính nhất: chăn ga xám đậm, cốc sứ đen, và những chiếc áo khoác không bao giờ vượt quá màu than chì hay trắng ngà.
Sắc màu tan biến không chỉ trên vật chất mà còn trong cảm xúc của Hạ. Cô đã luyện tập để trở nên vô cảm với mọi thứ. Nỗi buồn không còn khiến cô khóc, và niềm vui cũng không còn khiến cô mỉm cười. Mọi thứ đều được cân bằng về mức zero cảm xúc, một trạng thái an toàn tuyệt đối.
Công việc của Hạ là chụp ảnh nghệ thuật cho các tạp chí nhỏ và làm ảnh lưu trữ. Cô là một nhiếp ảnh gia tài năng, có con mắt sắc bén để bắt trọn khoảnh khắc và cảm xúc... của người khác. Nhưng cô không thể tìm thấy khoảnh khắc nào của chính mình. Những bức ảnh đen trắng của cô được giới phê bình đánh giá cao vì sự tuyệt vọng chân thật mà chúng truyền tải.
Hạ luôn từ chối tham gia triển lãm. Cô không muốn bất kỳ ai nhìn thấy tác phẩm của mình và cố gắng phân tích hay chữa lành cô. Cô muốn giữ sự đau khổ của mình như một tài sản riêng, một bằng chứng vĩnh cửu về sự phản bội đã diễn ra.
Bức Tường Lạnh và Tiếng Động Lạ
Tiếng ồn từ căn hộ số 13 vẫn tiếp tục vào buổi sáng hôm sau. Không phải là tiếng khoan đục thô ráp như hôm qua, mà là tiếng nhạc jazz nhẹ nhàng và tiếng kệ gỗ được lắp ráp cẩn thận. Những âm thanh đó, dù nhỏ, vẫn là sự xâm phạm không thể chấp nhận được đối với sự cô độc của Hạ.
Cô ngồi trước màn hình máy tính, cố gắng chỉnh sửa một bức ảnh phong cảnh thành tông đen trắng. Nhưng tâm trí cô cứ bị xao nhãng. Cô hình dung ra người đàn ông kia—Minh—người có nụ cười ấm áp và mái tóc rối bù. Cô tưởng tượng căn hộ của anh ta có lẽ sẽ sáng sủa và ngập tràn màu sắc, hoàn toàn đối lập với thế giới của cô.
Điều đó khiến Hạ khó chịu. Cô ghét sự tươi sáng và sự lạc quan không cần thiết. Trong suy nghĩ của cô, chúng đều là những mặt nạ giả tạo, che đậy cho sự thối rữa và phản bội bên trong, giống như cách Tuấn đã che đậy cuộc sống thứ hai của mình bằng nụ cười rạng rỡ.
Hạ cố gắng liên lạc với Lan, bạn thân nhất của cô, để phàn nàn về tiếng ồn. Nhưng cô nhanh chóng tắt điện thoại. Cô đã từ chối Lan quá nhiều lần, và cô không muốn bất kỳ sự đồng cảm nào vào lúc này. Đồng cảm là con đường đầu tiên dẫn đến sự tổn thương.
Sự Cố Bất Ngờ
Chiều hôm đó, Hạ quyết định đi ra ngoài để mua thêm cuộn phim. Cô buộc phải đi qua hành lang, ngang qua cánh cửa căn hộ số 13.
Cánh cửa mở hé. Hạ không cố ý nhìn vào, nhưng một màu sắc rực rỡ lọt vào mắt cô, khiến cô phải nheo mắt. Bên trong, căn hộ đang được sơn. Minh đang đứng trên một chiếc thang, tay cầm cọ, sơn một bức tường thành màu xanh ngọc bích tươi sáng.
Minh quay lại. Anh thấy Hạ đang đứng đó, nhìn anh. Khuôn mặt Hạ, vốn luôn lạnh lùng, lộ rõ vẻ ngạc nhiên trước màu sắc rực rỡ đó.
Minh không bối rối. Anh ta mỉm cười, nụ cười nhẹ nhàng và không hề vồ vập.
"Xin lỗi nếu tôi gây ồn ào," Minh nói, giọng anh ta trầm ấm. "Tôi là Minh, họa sĩ thiết kế nội thất. Tôi vừa chuyển đến. Cô là..."
Hạ không trả lời. Cô chỉ gật đầu một cái cộc lốc, quay người và vội vã bước đi. Cô không muốn anh ta biết tên mình, không muốn có bất kỳ sự kết nối nào.
Nhưng khi bước đi, mắt Hạ vô tình va vào một chiếc hộp giấy lớn đặt sát cửa. Chiếc hộp chứa đầy lọ sơn và dụng cụ vẽ.
Vụt!
Minh vội vàng kêu lên, nhưng không kịp. Hạ đã vấp phải chiếc hộp. Cô không ngã, nhưng chiếc hộp lăn đi, và một lọ sơn màu đỏ tươi lăn ra, nắp bị bung, và một vệt sơn đỏ bắn thẳng lên chiếc áo len xám của Hạ.
Hạ đứng sững. Cô nhìn chằm chằm vào vết sơn đỏ rực rỡ trên chiếc áo len trắng ngà của mình, thứ mà cô đã cố gắng giữ cho không màu. Màu đỏ đó, màu của sự sống, màu của sự nguy hiểm, màu của máu... đã phá hủy sự an toàn màu xám của cô.
Minh nhanh chóng bước xuống thang, vẻ mặt anh ta đầy hối lỗi.
"Ôi, tôi vô cùng xin lỗi! Để tôi giúp cô!" Minh nói.
Hạ lắc đầu. Cô lùi lại, nhìn vết sơn đỏ như thể nó là một vết thương mới trên tim cô.
"Đừng chạm vào tôi," Hạ nói, giọng cô lạnh như băng. Cô quay người, bỏ lại Minh và cánh cửa màu xanh ngọc bích phía sau, chạy trốn về căn hộ của mình, mang theo sắc màu đầu tiên đã phá vỡ sự cân bằng mà cô đã cố gắng giữ gìn bấy lâu.