Cuộc hẹn làm việc đầu tiên của Hạ và Minh không diễn ra ở căn hộ, mà tại một quán cà phê yên tĩnh, nơi Minh phác thảo bản thiết kế. Hạ, với chiếc máy ảnh đã được sửa chữa của mình, chụp những bức ảnh kiến trúc, tìm kiếm những góc độ ánh sáng phù hợp. Cô làm việc một cách chuyên nghiệp, nhưng lần đầu tiên, cô cảm thấy thư thái khi làm việc cạnh một người khác.
Minh không áp đặt. Anh tôn trọng sự tĩnh lặng của cô, chỉ thỉnh thoảng đưa ra những câu hỏi về góc ánh sáng hoặc màu sắc của vật liệu. Hạ nhận ra, làm việc với Minh không phải là gánh nặng, mà là một sự kích thích sáng tạo đã bị kìm nén bấy lâu.
Chạm Nhẹ Và Nỗi Đau
Sau buổi làm việc, họ cùng nhau đi bộ về. Ánh chiều tà hắt lên khu phố cũ, tạo ra một không gian màu vàng mật ong ấm áp. Hạ không còn vội vàng hay khép nép.
Khi họ lên đến cầu thang tầng 6, một người giao hàng đang vội vã đi xuống, va phải Hạ. Hạ loạng choạng.
Ngay lập tức, Minh đưa tay ra, giữ lấy cánh tay Hạ, ngăn cô ngã. Bàn tay anh mạnh mẽ và ấm áp, ôm trọn lấy cánh tay cô.
Hạ không ngã, nhưng cú va chạm và cái siết tay bất ngờ của Minh đã khiến cô cảm thấy một cơn đau nhói từ cánh tay. Đó là nơi có một vết sẹo cũ từ vụ tai nạn xe hơi ba năm trước. Vết sẹo đã mờ, nhưng nó là một dấu ấn vật lý của quá khứ.
Minh nhanh chóng buông tay. "Tôi xin lỗi. Cô không sao chứ?" anh hỏi, vẻ mặt anh đầy lo lắng.
Hạ hít sâu, cố gắng che giấu cơn đau. "Tôi ổn. Cảm ơn anh."
Nhưng ánh mắt của Minh đã nhìn thấy. Dù chỉ thoáng qua, anh thấy Hạ nhăn mặt vì đau, và anh thấy vết sẹo trắng mờ, hơi lồi lên, nằm ngay dưới khuỷu tay cô. Vết sẹo đó không chỉ là dấu vết của tai nạn, mà là lời nhắc nhở về mọi thứ đã xảy ra sau đó.
Sự Im Lặng Đầy Thấu Hiểu
Minh không hỏi về vết sẹo. Anh không nói về tai nạn. Anh chỉ giữ một sự im lặng đầy thấu hiểu. Anh biết, hỏi về nó lúc này chẳng khác nào chạm vào một vết thương vừa mới lên da non.
Anh chỉ nói một câu, nhẹ nhàng và quan tâm: "Để tôi xem tay cô một chút. Tôi mang theo thuốc giảm đau."
Hạ do dự, nhưng sự đau nhức khiến cô không thể từ chối. Họ dừng lại trước cửa căn hộ số 13. Minh mở cửa, dẫn cô vào, và nhẹ nhàng bảo cô ngồi xuống ghế.
Căn hộ của Minh ấm áp, ngập tràn ánh sáng và màu sắc. Anh lấy ra một hộp sơ cứu nhỏ. Anh cầm tay Hạ, nhẹ nhàng bôi thuốc mỡ lên vết sẹo. Bàn tay anh ấm áp, nhưng từng động tác đều chậm rãi và tôn trọng, không hề vượt qua ranh giới.
Hạ ngồi yên, nhìn anh. Đây là khoảnh khắc thân mật nhất giữa họ. Cô cảm thấy sự quan tâm của anh không hề có sự tò mò hay thương hại, mà là một sự chấp nhận vết thương của cô.
"Vết sẹo này đã lâu rồi," Hạ nói, giọng cô khẽ như một lời thú nhận.
Minh ngước lên, mỉm cười dịu dàng. "Đúng vậy. Nhưng cô đã sống sót. Cô ở đây. Đó là điều quan trọng nhất."
Anh không nói gì thêm về quá khứ, chỉ nhìn vào đôi mắt cô. Hạ cảm thấy được chấp nhận một cách hoàn toàn. Cô đã luôn cố gắng che giấu vết sẹo này bằng tay áo, nhưng trước mặt Minh, cô cảm thấy nó không còn là một sự sỉ nhục hay một gánh nặng.
Minh cất hộp thuốc đi. Anh không kéo dài khoảnh khắc. Anh hiểu, sự chữa lành không thể xảy ra trong một khoảnh khắc.
Hạ đứng dậy. "Tôi phải về rồi. Cảm ơn anh."
"Không có gì, Hạ," Minh đáp. "Cô đã cho tôi thấy ánh sáng trong những bức ảnh. Tôi nợ cô."
Hạ quay về căn hộ của mình. Tay cô vẫn còn cảm giác ấm áp từ bàn tay Minh. Cô biết, vết thương của cô vẫn còn đó, nhưng bàn tay ấm áp của Minh đã bắt đầu giúp cô chấp nhận nó.