Thói quen cà phê vẫn tiếp diễn, nhưng sự căng thẳng đã giảm đi đáng kể. Hạ vẫn không nói chuyện với Minh, nhưng cô đã không còn vội vàng đóng cửa khi nhìn thấy anh. Minh cũng giữ khoảng cách an toàn, chỉ mỉm cười nhẹ khi thấy chiếc cốc của Hạ được đặt lại cửa.
Sáng hôm đó, Hạ đang làm việc với những bức ảnh phong cảnh mới, cố gắng tìm cách đưa một chút ánh sáng và hy vọng vào những khung hình đen trắng quen thuộc. Cô cảm thấy một sự thôi thúc mới mẻ, nhưng cô vẫn đấu tranh để xác định xem liệu sự thay đổi này có phải là sự yếu đuối hay không.
Cuộc Gặp Không Dàn Dựng
Hạ quyết định đi mua một vài loại hoa dại nhỏ để trang trí thêm cho chậu cỏ may mắn. Cô đã bắt đầu chăm sóc chậu cây màu tím đó một cách cẩn thận.
Cô đến khu chợ cũ, nơi cô thường mua cuộn phim. Khi đang đứng chọn những cành hoa nhỏ, cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
"Những bông hoa tím này rất đẹp, nhưng cô nên chọn loại chịu được bóng râm nếu đặt trong nhà."
Hạ quay lại. Minh đang đứng đó, tay cầm một bó hoa hướng dương rực rỡ, đối lập hoàn toàn với tông màu xám của cô. Anh ta không hề ngạc nhiên khi thấy cô, như thể việc gặp cô ở đây là điều hiển nhiên.
Hạ cảm thấy má mình nóng lên, nhưng lần này cô không quay lưng bỏ đi.
"Tôi... tôi đang mua cho chậu cỏ may mắn," Hạ nói, giọng cô hơi ngập ngừng.
Minh mỉm cười. "Cỏ may mắn? Cô đã giữ nó. Tốt rồi. Nếu vậy, cô nên chọn loại hoa cúc trắng nhỏ này. Nó tượng trưng cho sự chân thật và có thể sống tốt ngay cả trong ánh sáng yếu."
Anh không nói về những bức ảnh đen trắng, nhưng Hạ hiểu anh đang nói về cuộc đời cô.
Mở Lòng Về Nghệ Thuật
Họ đi dạo qua khu chợ. Lần đầu tiên, họ trò chuyện một cách tự nhiên.
"Anh là họa sĩ thiết kế nội thất?" Hạ hỏi.
"Đúng vậy," Minh đáp. "Tôi muốn mang màu sắc vào cuộc sống của mọi người. Màu sắc không chỉ là thẩm mỹ, nó là cảm xúc."
"Còn tôi, tôi chỉ chụp đen trắng," Hạ nói, giọng cô có chút tự ti. "Tôi không còn thấy màu sắc nữa."
Minh dừng lại. Anh nhìn thẳng vào mắt Hạ, không có sự thương hại, chỉ có sự thấu hiểu sâu sắc.
"Đen trắng cũng là một loại màu sắc, Hạ," Minh nói. Anh ta đã gọi tên cô một cách tự nhiên. "Đó là màu của sự đối lập, màu của sự rõ ràng. Nó cho thấy cái bóng của nỗi đau, nhưng nó cũng cho thấy ánh sáng của hy vọng. Vấn đề là cô đang chọn nhìn vào phần nào."
Lời nói của Minh chạm đến cô. Anh không cố gắng phủ nhận nỗi đau của cô, mà chấp nhận nó như một phần của nghệ thuật.
Hạ cảm thấy một sự thôi thúc bất chợt. "Còn anh? Anh vẽ gì?"
"Tôi vẽ cuộc sống," Minh nói. "Tôi vẽ sự hỗn loạn và sự tĩnh lặng. Giống như cô, cô chụp ảnh thời gian và ký ức. Chúng ta đều đang cố gắng bắt giữ những thứ không thể nắm bắt được."
Cuộc trò chuyện của họ không phải là những lời tán tỉnh lãng mạn, mà là một cuộc trao đổi sâu sắc về nghệ thuật và cảm xúc. Hạ cảm thấy an toàn khi nói chuyện với Minh, bởi vì anh ta không cố gắng chữa lành cô, mà chỉ cố gắng thấu hiểu cô.
Lời Mời Đầu Tiên
Khi họ quay lại khu chung cư, Minh đặt bó hoa hướng dương của mình lên bàn làm việc. Anh quay sang Hạ, người đang đứng trước cửa căn hộ.
"Hạ này," Minh nói. "Tôi đang làm một dự án thiết kế cho một phòng triển lãm nhỏ. Cô có kinh nghiệm chụp ảnh không gian, và tôi tin rằng con mắt của cô sẽ hữu ích. Cô có muốn cùng tôi xem qua dự án không?"
Đây là lời mời đầu tiên, một lời mời chuyên nghiệp, không liên quan đến tình cảm.
Hạ lưỡng lự. Bước ra khỏi căn hộ của cô là một bước đi lớn. Nhưng cô biết, cô đã tìm thấy một người bạn đồng hành tinh thần mà cô chưa từng nghĩ là có thể tồn tại.
Cô nhìn vào cánh cửa màu xanh ngọc bích của căn hộ số 13, rồi nhìn vào Minh.
"Tôi... có thể đi cùng anh," Hạ nói, giọng cô chắc chắn hơn.
Minh mỉm cười rạng rỡ. Nụ cười đó không còn khiến Hạ cảnh giác, mà mang lại một sự ấm áp chân thật.
Cánh cửa căn hộ đã mở ra, và cuộc sống của Hạ, dù chậm rãi, đã bắt đầu chuyển động.