tình yêu sau hiểu lầm

Chương 1: Cuộc Gặp Lại Bất Ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Nam bước vào hội trường sang trọng, nơi ánh đèn vàng rực rỡ phản chiếu trên các khung kính lớn. Tiếng trò chuyện nhộn nhịp, tiếng cười vang vọng từ mọi phía, nhưng Nam dường như chỉ cảm nhận được từng nhịp tim của chính mình. Nhiều năm trôi qua, kể từ lần cuối cùng anh gặp Vy, và giờ đây, sự kiện của công ty cũ lại kéo họ trở về gần nhau. Anh cố gắng bình tĩnh, nhấm nháp ly nước trong tay, nhưng cảm giác bồn chồn vẫn không nguôi.

Bỗng nhiên, giữa đám đông, Nam nhìn thấy một dáng người quen thuộc. Ánh sáng từ cửa sổ chiếu lên mái tóc dài óng ả, và anh như nhận ra ngay vóc dáng ấy. Tim anh bất giác đập nhanh hơn. Đó là Vy. Cô đứng ở góc phòng, trò chuyện cùng vài người bạn, nhưng khi ánh mắt cô hướng về phía anh, một khoảnh khắc ngừng thở xảy ra. Ánh mắt quen thuộc mà xa lạ, ánh mắt khiến Nam vừa muốn bước tới, vừa muốn lẩn tránh.

Vy cũng cảm nhận được sự bối rối từ phía Nam. Cô hơi nhíu mày, cố hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh, nhưng trái tim cô lại nhảy lên khi thấy anh. Bao nhiêu kỷ niệm xưa ùa về trong chớp mắt: những buổi học cùng nhau, những trò đùa tuổi học trò, và cả những hiểu lầm khiến họ phải xa nhau. Cô chưa kịp định thần thì Nam đã bước gần hơn, ánh mắt hai người gặp nhau trong một giây, vừa quen vừa lạ.

“Nam… à, chào,” Vy nói, giọng nhẹ nhàng nhưng vẫn lộ vẻ bối rối.

Nam gật đầu, mỉm cười gượng gạo: “Chào Vy… lâu quá nhỉ.”

Không khí giữa họ lúng túng đến nỗi cả hai đều không biết nên bắt đầu từ đâu. Câu chuyện bỗng dưng trở nên khó khăn, những năm tháng xa cách dường như tạo ra một khoảng cách vô hình, mặc dù tim họ vẫn nhận ra nhau. Vy liếc nhìn xung quanh, cố tìm một lý do để rút lui, nhưng Nam, như bị thôi miên, cứ đứng đó, không muốn rời mắt.

Trong khoảnh khắc ấy, Nam nhận ra một điều: cảm giác bồi hồi này không chỉ là sự bất ngờ bình thường. Anh vẫn còn nhớ Vy nhiều hơn mình tưởng, vẫn còn thương, vẫn còn khao khát nghe tiếng cười quen thuộc ấy. Và Vy, có lẽ cũng thế, bởi lẽ đôi mắt cô lộ vẻ ngại ngùng, lẫn một nỗi băn khoăn không giấu được.

Họ đứng đó, im lặng, nhưng chính sự im lặng ấy lại nói thay cho bao nhiêu lời chưa được thốt ra. Có lẽ đây sẽ là khởi đầu cho một hành trình dài, nơi họ phải đối mặt với quá khứ, hiểu lầm, và những cảm xúc chưa từng được thừa nhận. Nhưng ít nhất, trong khoảnh khắc đầu tiên này, Nam và Vy biết rằng, trái tim họ vẫn hướng về nhau, dù bối rối, dù ngại ngùng, dù cả năm năm qua đã thay đổi mọi thứ.

Và rồi, như một tiếng chuông báo hiệu, một người bạn đi ngang qua họ, phá vỡ sự lặng im: “Ồ, hai người gặp lại nhau rồi à? Lâu quá rồi đấy!”

Cả Nam và Vy cười gượng, nhưng trong nụ cười ấy, mỗi người đều nhận ra: cuộc gặp lại này không chỉ là bất ngờ, mà là cơ hội để viết lại câu chuyện chưa hoàn tất của họ…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×