Sau cuộc gặp gỡ bất ngờ trong hội trường, Nam rời đi với một tâm trạng hỗn độn. Anh bước ra ngoài, hít một hơi thật sâu để cố gắng làm dịu nhịp tim đang đập mạnh. Nhưng hình bóng Vy vẫn còn vẹn nguyên trong mắt anh, từng nụ cười, từng ánh mắt, từng cảm giác ngại ngùng vẫn còn đó, như thể thời gian chưa hề trôi qua.
Nam ngồi xuống băng ghế gần cửa sổ, ánh đèn đường lấp lánh phản chiếu lên mặt hồ ngoài trời. Anh nhắm mắt lại và để ký ức dẫn lối. Hồi tưởng về những năm tháng tuổi học trò, khi Vy luôn là người bạn đồng hành không thể thiếu. Họ cùng nhau học bài, chia sẻ những bí mật nhỏ, cùng cười và cùng khóc trong những trò đùa tuổi trẻ. Nhưng rồi, một hiểu lầm nghiêm trọng đã xuất hiện – một tin đồn không đáng có mà Nam và Vy đều không thể giải thích, dẫn đến việc họ cắt đứt liên lạc.
Trong ký ức, Nam nhớ rõ ngày đó: Vy giận dữ, mắt đỏ hoe, quay lưng bước đi mà không nói một lời. Anh đứng đó, không biết phải làm gì, trái tim đau nhói nhưng cái tôi của cả hai khiến họ im lặng. Cả tuần, cả tháng, cả năm trời, họ không một lần liên lạc, chỉ nghe qua những lời kể lại từ bạn bè. Và bây giờ, nhìn Vy đứng cách anh vài bước trong hội trường, anh bỗng nhận ra rằng những vết thương năm xưa chưa hề lành, nhưng lòng anh vẫn tràn đầy mong muốn được hàn gắn.
Vy cũng vậy. Sau khi rời khỏi hội trường, cô tìm một góc yên tĩnh, tay vẫn run run khi chạm vào điện thoại. Cô nhớ lại lần cuối cùng gặp Nam – sự tổn thương, sự giận dữ, và cả nỗi thất vọng đến tột cùng. Cô từng nghĩ rằng quãng thời gian xa nhau sẽ làm nguôi nỗi đau, nhưng giờ đây, khi nhìn thấy anh, tất cả cảm xúc ấy ùa về, lẫn lộn giữa ngại ngùng, hối hận và một tình cảm chưa từng phai.
Cô tự hỏi: “Liệu anh còn nhớ tôi không? Liệu anh còn giận dữ hay đã tha thứ?” Vy lướt tay qua những bức ảnh cũ, những kỷ niệm từ hồi trung học hiện lên rõ mồn một. Họ từng cười đùa cùng nhau dưới tán cây phượng vĩ, từng chia sẻ những bí mật chỉ hai người biết. Cô nhận ra rằng tình cảm dành cho Nam chưa bao giờ mất đi, chỉ bị chôn giấu trong lòng, dưới lớp bụi của hiểu lầm và thời gian.
Trong những ngày tiếp theo, họ phải làm việc cùng nhau trong một dự án nhỏ do công ty cũ giao phó. Mỗi lần gặp mặt, Vy cảm thấy tim mình nhảy loạn nhịp, trong khi Nam cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh nhưng ánh mắt vẫn không thể rời cô. Mọi hành động nhỏ – một cái nhíu mày, một nụ cười thoáng qua, hay cách Vy chăm chú nhìn vào công việc – đều khiến anh nhớ lại cảm giác an toàn và hạnh phúc mà chỉ cô mới mang lại.
Nam nhận ra rằng, dù thời gian và khoảng cách đã kéo họ xa nhau, nhưng tình cảm ấy vẫn còn đó. Anh muốn nói ra, muốn giải thích, muốn hàn gắn, nhưng nỗi sợ làm tổn thương cô thêm một lần nữa lại ngăn cản anh. Vy cũng cảm thấy tương tự, cô sợ mở lời sẽ làm phá vỡ sự cân bằng mong manh hiện tại, nhưng trái tim cô lại thôi thúc phải thừa nhận sự thật: cô vẫn yêu Nam, theo một cách nào đó, sâu đậm hơn bao giờ hết.
Và rồi, trong một buổi chiều yên tĩnh, khi cả hai cùng xem lại bản kế hoạch dự án, ánh mắt họ chạm nhau, và khoảnh khắc im lặng ấy như kéo dài cả thế kỷ. Không cần lời nói, chỉ một ánh mắt thôi cũng đủ để nhắc nhở rằng, mặc dù quá khứ từng chia cắt, tình cảm giữa họ chưa bao giờ mất đi.
Nam nhẹ nhàng nói: “Vy… lâu quá rồi nhỉ, kể từ lần cuối chúng ta gặp nhau.”
Vy hơi đỏ mặt, lúng túng trả lời: “Ừ… lâu quá thật… nhưng hình như… không phải tất cả đã thay đổi.”
Câu nói ấy, tuy ngắn gọn, nhưng lại chứa đựng tất cả – nỗi nhớ, sự hối hận và cả hy vọng. Và cả hai đều biết rằng, hành trình để hàn gắn, để hiểu nhau và có thể mở lòng với tình yêu, vừa bắt đầu từ khoảnh khắc này.