Sáng hôm sau, Nam đến công ty với tâm trạng vừa hồi hộp vừa căng thẳng. Anh biết hôm nay sẽ phải gặp Vy nhiều lần trong buổi họp dự án. Mỗi lần nghĩ đến khoảnh khắc nhìn thấy Vy vui vẻ nhắn tin hôm qua, tim anh lại nhói lên một cách khó chịu. Anh tự nhủ: “Cố gắng bình tĩnh, đừng để cô ấy thấy mình lo lắng.”
Vy cũng không khá hơn. Cô nhận ra rằng sau sự việc nhắn tin với Minh, Nam có vẻ tránh tiếp xúc với cô. Mỗi lần cô mỉm cười hay đưa tay chào, Nam chỉ gật nhẹ, ánh mắt lấp lửng không rõ cảm xúc. Điều đó khiến Vy vừa bối rối, vừa tự hỏi: “Liệu anh đang giận mình? Hay chỉ là… lo lắng?”
Trong phòng họp, cả hai phải ngồi cạnh nhau để trình bày dự án. Không khí căng thẳng đến mức bất cứ cái nhìn hay nụ cười vô tình cũng khiến họ tim đập mạnh. Nam cố gắng tập trung vào màn hình laptop, nhưng đôi mắt anh vẫn không thể rời Vy. Còn Vy, khi thấy Nam lúng túng, cũng cảm thấy tim mình nhói lên, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh.
Đến phần thảo luận, Vy định trình bày ý tưởng, nhưng tay cô run nhẹ khiến bút rơi xuống. Nam ngay lập tức cúi xuống nhặt giúp cô, ánh mắt chạm nhau trong giây lát. Cả hai đều cảm thấy một luồng điện chạy qua cơ thể, khiến họ đỏ mặt, lúng túng không biết nói gì. Vy thầm nghĩ: “Sao cứ mỗi lần anh nhìn mình là tim lại nhảy lên như thế này?”
Nam cũng tự nhủ: “Tại sao chỉ một cái chạm tay thôi mà khiến mình bối rối đến thế?”
Sau cuộc họp, họ cùng đi xuống thang máy. Cả hai cố gắng đứng cách xa nhau, nhưng cửa thang máy nhỏ khiến họ buộc phải đứng gần. Không khí im lặng, chỉ nghe thấy tiếng thang máy rung nhẹ. Mỗi cái nhìn vô tình, mỗi nụ cười gượng, đều khiến họ vừa muốn trêu chọc nhau, vừa lo lắng về cảm xúc của chính mình.
Vy bất chợt nói: “Hình như hôm nay mình thấy anh… hơi lạ.”
Nam cười khẽ, giọng trầm nhưng run run: “Ừ… có lẽ là… do buổi sáng gặp cậu thôi.”
Cả hai cùng cười, nhưng nụ cười ấy vừa ngượng ngùng vừa ấm áp, tạo nên một khoảnh khắc vừa căng thẳng vừa dễ thương, như thể cả thế giới quanh họ chỉ còn lại hai người.
Bước chân lúng túng ra khỏi thang máy, họ biết rằng cảm xúc cũ chưa bao giờ thật sự biến mất. Nhưng đồng thời, cả hai cũng nhận ra rằng tình bạn lâu năm đang dần chớm nở thành những rung động mới. Một sự kết hợp giữa lo sợ và hạnh phúc, vừa khiến họ bối rối, vừa mở ra cơ hội cho một tình cảm sâu sắc hơn.