tình yêu trong 99 lần chết đi sống lại

Chương 1: Ngày Anh Chết Lần Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tô Dịch An nhìn ra ngoài cửa sổ phòng thí nghiệm, bầu trời chiều tối rực lên những mảng màu đỏ cam như đang cháy. Gió lùa qua khe cửa, thổi tung vài tờ giấy trên bàn, làm cô giật mình. Nhưng rồi, cô lại cúi xuống, mắt dán vào màn hình hiển thị dữ liệu, miệng mấp máy tính toán từng thông số một cách chính xác.

“Chỉ cần chỉnh lại vài điểm nữa thôi… phải chính xác… tuyệt đối chính xác,” cô thì thầm. Tim cô đập nhanh, tay run run khi chạm vào bàn phím. Ngón tay cô như đang đi trên dây điện đầy điện áp, cảm giác vừa hồi hộp vừa sợ hãi. Đây là thí nghiệm quan trọng nhất trong đời cô – và cũng là lần đầu tiên thử nghiệm về dòng thời gian nhân tạo được áp dụng ngoài lý thuyết.

Phía ngoài, tiếng cánh quạt của máy bay thử nghiệm vọng vào từ sân bay cách đó vài cây số, đều đặn, nhịp nhàng. Lục Dương – người đang lái chiếc phi cơ thử nghiệm – gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt tràn đầy quyết tâm. Cô biết anh luôn tôn trọng mọi chi tiết, từ tốc độ phản ứng cho đến góc nghiêng khi hạ cánh. Anh chính là người cô yêu, và cũng là người cô sẽ không thể cứu nếu… nếu xảy ra sự cố.

Một tiếng động lạ vang lên từ bảng điều khiển của cô. Dữ liệu nhấp nháy, báo hiệu có sự thay đổi ngoài dự đoán. Tim Tô Dịch An như nghẹt thở. “Không… không phải bây giờ…” cô thốt lên, nhưng đã quá muộn.

Chiếc máy bay ngoài sân bay lảo đảo một cách bất thường. Lục Dương nắm chắc cần lái, cố gắng ổn định nhưng không kịp. Mặt đất hiện ra nhanh hơn dự tính, gió rít bên tai. Tất cả diễn ra chỉ trong tích tắc, nhưng cô cảm thấy như thời gian dừng lại.

“Anh… anh…” cô hét lên, nhưng tiếng gọi bị nuốt trong tiếng động hỗn loạn của cảnh báo và gió.

Một vụ nổ dữ dội. Lửa bùng lên từ cánh trái máy bay, ánh sáng chói lòa như thiêu rụi cả khoảng trời. Màn hình của cô nhấp nháy dữ liệu lỗi liên tục. Mắt cô nhòa đi, nước mắt chảy xuống không kiểm soát.

Cô chạy ra ngoài sân thí nghiệm. Mùi khói khét lẹt, mảnh kim loại vỡ vụn bay tứ tung. Tim cô đập mạnh đến mức tưởng như sẽ vỡ tung. Trên sân, các nhân viên cứu hộ la hét, chạy qua chạy lại, nhưng cô chỉ nhìn thấy anh, Lục Dương, rơi xuống giữa biển lửa.

Cô chạy lại, chân bước hụt hụt. “Anh… đừng… đừng bỏ em…” Nhưng anh đã bất động. Không còn cử động, không còn tiếng nói, chỉ còn hình ảnh ấy in sâu vào mắt cô, vào tim cô, vào mọi giác quan.

Tô Dịch An quỳ xuống bên cạnh, tay run run chạm vào áo anh. “Anh… anh không được chết… không… không được…” Nước mắt trào ra, rơi xuống bàn tay lạnh ngắt của Lục Dương. Cô gào lên như một đứa trẻ, như một người mẹ mất con. Nhưng anh vẫn bất động, và cô biết, trong khoảnh khắc ấy, mọi thứ đã kết thúc.

Nhưng rồi, một điều lạ kỳ xảy ra. Cô nhắm mắt, cố gắng gượng dậy, nhưng khi mở ra… cảnh tượng không còn như trước. Cô đang ở trong phòng thí nghiệm, trước màn hình dữ liệu… và Lục Dương vẫn sống, đang cười nhạt nhìn cô từ trong mô phỏng thực nghiệm.

Cô chớp mắt, tim đập mạnh. “Cái gì… cái gì đang xảy ra?” cô lẩm bẩm, cả người run lên. Máy tính hiển thị dòng chữ nhấp nháy: “THỜI GIAN QUAY LẠI: -72 GIỜ.”

Cảm giác như cả thế giới quay lộn, cô nắm chặt mép bàn, cố trụ vững. “Không thể… không thể nào…” Cô nhìn xung quanh. Tất cả mọi thứ đều y nguyên như ba ngày trước tai nạn. Và Lục Dương? Anh vẫn mỉm cười, ánh mắt dõi theo cô – như thể chưa từng có vụ nổ kinh hoàng nào xảy ra.

Trong lòng cô vừa hoảng sợ vừa bối rối. “Đây là… vòng lặp?” cô thì thầm, giọng run run. Bao nhiêu nghiên cứu, lý thuyết về dòng thời gian nhân tạo bỗng chốc hiện lên trong đầu. Nhưng đây… không phải lý thuyết nữa. Đây là thực tế. Anh vừa chết… và vừa sống lại.

Cô lẩm bẩm, thử ghi chép lại tất cả. Mỗi chi tiết nhỏ: tốc độ gió, góc nghiêng máy bay, tiếng còi cảnh báo, ánh sáng từ vụ nổ… Cô phải tìm ra quy luật của vòng lặp trước khi… trước khi nó lấy đi anh một lần nữa.

Nhưng trong sâu thẳm, cô biết rằng cứu anh sẽ không đơn giản. Mỗi lần anh chết, cô sẽ cảm thấy đau đến tột cùng, và mỗi lần anh sống lại, sẽ có điều gì đó thay đổi – một ánh mắt, một cử chỉ, một ký ức mà anh không còn như trước.

Cô nhìn vào màn hình, ánh mắt quyết liệt. “Tô Dịch An… nếu em muốn cứu anh… em phải chuẩn bị tinh thần… cho mọi lần lặp tiếp theo…”

Giờ đây, cô không chỉ là nhà khoa học nữa. Cô là người đang chiến đấu với thời gian, định mệnh và tình yêu. Và lần đầu tiên, cô hiểu rằng: tình yêu này có thể sẽ là bất tử… nhưng cũng sẽ khiến em đau đến tận cùng.

Cảnh tượng vụ nổ, ánh sáng chói lòa, tiếng gào thét… tất cả như một dấu ấn khắc sâu vào tâm trí cô. Nhưng điều quan trọng nhất: anh vẫn còn sống. Và cô sẽ không để mất anh một lần nữa.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×