tình yêu trong 99 lần chết đi sống lại

Chương 2: Thí Nghiệm Thứ Hai


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cô thức dậy vào sáng hôm sau trong phòng thí nghiệm, nhưng không còn cảm giác mệt mỏi do vụ nổ. Thay vào đó, cô có một cảm giác kỳ lạ: tim đập dồn dập, hơi thở gấp gáp, và ánh mắt dán vào màn hình hiển thị dữ liệu vẫn còn nhấp nháy những dòng chữ: “THỜI GIAN QUAY LẠI: -72 GIỜ.”

Tô Dịch An cẩn thận chạm tay vào bàn phím, hít một hơi sâu. Cô biết rằng mọi thứ sẽ khác, dù mắt nhìn ra ngoài vẫn thấy cùng bầu trời đỏ cam, cùng cánh quạt máy bay quay đều. Nhưng trong lòng, cô hiểu rằng vòng lặp đã bắt đầu, và Lục Dương sẽ chết lần nữa nếu cô không tìm cách can thiệp.

Cô bật máy ghi âm, chuẩn bị ghi lại từng chi tiết. “Mọi thứ phải chính xác tuyệt đối,” cô nhủ thầm, ngón tay run run gõ phím. Dữ liệu lần này cô phải thu thập kỹ hơn. Từng tốc độ gió, từng góc nghiêng, từng phản ứng của phi cơ… tất cả đều cần ghi lại. Không được bỏ sót một chi tiết.

Bước chân cô bước ra ngoài phòng thí nghiệm, gió buổi sáng thổi vào làm tóc bay nhẹ. Cảnh tượng sân bay y hệt như trong ký ức: máy bay thử nghiệm đang được kiểm tra trước khi cất cánh, kỹ sư và phi công đi lại nhộn nhịp, và Lục Dương đang đứng cạnh cánh máy bay, cười nhạt nhìn cô như chưa từng có sự cố nào xảy ra.

“Anh…” cô khẽ thở, cố kìm nước mắt. Không thể khóc, không thể lạc tay vào cảm giác sợ hãi. Mỗi bước chân đều phải chắc chắn, nếu cô sơ suất… định mệnh sẽ lặp lại.

Cô nhấc điện thoại, gọi Trác Khiêm, đồng nghiệp nghiên cứu thời gian, người duy nhất có thể tin vào điều kỳ lạ này:

“Trác Khiêm… anh phải tin em… Lục Dương… anh ấy đã chết… nhưng bây giờ… đang sống lại… tất cả đều quay lại trước ba ngày…” Cô thở hổn hển, giọng run run.

Trác Khiêm im lặng một hồi, sau đó nói: “Dịch An… em nói cái gì vậy? Nghe không khác gì truyện khoa học viễn tưởng.”

“Anh phải đến đây… xem dữ liệu…” Cô nhấn mạnh, giọng khẩn cấp. “Nếu không… em sẽ không cứu được anh lần nữa!”

Và rồi Trác Khiêm xuất hiện, bước vào phòng thí nghiệm, ánh mắt nghi ngờ nhưng cũng tò mò. Anh nhìn vào màn hình, đọc từng dòng dữ liệu mà Dịch An vừa thu thập. Sau một hồi, anh cau mày: “Cô… đang nói về dòng thời gian nhân tạo? Không thể nào… nhưng dữ liệu này… thật sự… lặp lại.”

Dịch An thở phào, cảm giác nặng nhọc trong tim dịu đi một chút. Nhưng cô biết rằng mọi thứ mới chỉ bắt đầu. Cứu anh sẽ không dễ dàng.

Sáng hôm đó, Tô Dịch An quyết định đi ra sân bay, quan sát từng bước di chuyển của Lục Dương. Cô đứng ẩn sau cánh máy bay, ghi chép tất cả: tốc độ bước chân, ánh mắt, nụ cười, cách anh nắm cần lái… Mọi thứ y hệt như lần trước, nhưng cô cố gắng tìm ra điểm khác biệt.

Vài giờ sau, cảnh tượng định mệnh xảy ra: máy bay cất cánh, cánh quạt quay đều… và từ phía sau bầu trời, một cơn gió bất thường thổi qua. Phi cơ lắc lư, Lục Dương gồng mình nắm chặt cần lái… Nhưng lần này, cô nhảy vào radio, hét lên:

“Anh Lục! Chú ý góc nghiêng cánh trái! Tăng áp suất phản hồi ngay!”

Anh dừng tay, quay đầu nhìn cô, ánh mắt ngạc nhiên. “Cô… Dịch An?”

Chỉ trong tích tắc, cơn lốc mạnh hơn ập đến. Máy bay rung lắc, ánh sáng cảnh báo đỏ hiện khắp bảng điều khiển. Lục Dương cố gắng điều chỉnh, nhưng mọi thông số đã lệch quá nhiều.

Cô chạy ra, tim đập mạnh, bàn tay run rẩy, mong muốn cô có thể cứu anh lần này. Nhưng định mệnh vẫn vô tình. Chiếc máy bay mất kiểm soát, lao xuống đất, vụ nổ dữ dội bùng lên, khói lửa trùm cả bầu trời.

Tô Dịch An cảm thấy cơ thể lạnh toát. Lần này, cô lao đến, nhưng tay anh đã trượt khỏi tầm với. Cô hô to: “Anh đừng bỏ em! Anh phải sống!”

Trong khoảnh khắc vụ nổ, tất cả quay chậm lại. Cô nhìn thấy từng chi tiết: mảnh kính vỡ, ngọn lửa bùng lên, cánh máy bay gãy, và… ánh mắt Lục Dương nhìn cô, hoảng hốt nhưng vẫn đầy tình cảm.

Và rồi… cô nhắm mắt. Cảm giác chết chóc và đau đớn như xé rách từng sợi thần kinh.

Nhưng khi mở mắt, cảnh tượng quen thuộc xuất hiện: phòng thí nghiệm, màn hình nhấp nháy: “THỜI GIAN QUAY LẠI: -72 GIỜ.”

Cô hít một hơi dài, tay run rẩy, nước mắt trào ra. Mỗi vòng lặp, anh chết đi, và cô chứng kiến tất cả. Nhưng giờ đây, cô đã học được điều gì: những chi tiết nhỏ mới là chìa khóa cứu anh.

Cô nhìn vào bảng ghi chú của mình, nơi cô đã ghi từng bước di chuyển, tốc độ gió, góc nghiêng, ánh mắt anh… “Lần này, em sẽ làm đúng… sẽ cứu anh.”

Và rồi, khi chuẩn bị cho vòng lặp thứ ba, cô nghe thấy một âm thanh nhỏ từ máy ghi âm: giọng nói Lục Dương vang lên, nhưng không phải từ phòng thí nghiệm, mà… như từ quá khứ:

“Dịch An… em… đừng sợ… dù có xảy ra gì… anh sẽ luôn tìm em.”

Cô khựng lại, tim đập loạn. Giọng nói đó không chỉ là ký ức – nó là lời hứa, là định mệnh, là thứ mà vòng lặp không thể xoá được.

Cảnh tượng kết thúc, để lại Tô Dịch An đứng giữa phòng thí nghiệm, tim đau nhói, tay run rẩy. Cô biết rằng: mỗi lần cứu anh, cô sẽ mất một phần ký ức, một phần bản thân. Nhưng cô sẵn sàng, bởi không cứu anh, cô sẽ sống sao nổi?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×