tình yêu trong 99 lần chết đi sống lại

Chương 3: Vết Nứt Trong Không-Thời Gian


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm đó, Tô Dịch An tỉnh dậy trong phòng thí nghiệm, ánh sáng nhẹ chiếu qua cửa sổ làm căn phòng như được nhuộm một màu vàng nhạt. Cô hít thật sâu, cố gắng trấn tĩnh nhịp tim đang đập dồn dập. Trên bàn, cuốn sổ ghi chép từng chi tiết vòng lặp cũ vẫn mở, từng con số, từng ghi chú nhỏ nhấp nháy trong trí nhớ cô như những mũi kim nhọn. Lục Dương đã chết một lần… và giờ đây, vòng lặp thứ hai đang bắt đầu.

Cô đứng lên, bàn tay run run chạm vào sổ ghi chú, mắt dán vào từng dòng chữ. Tốc độ phản ứng, góc nghiêng cánh máy bay, từng nhịp thở, ánh mắt anh – tất cả phải được ghi lại một cách chính xác tuyệt đối. Không thể bỏ sót một chi tiết, bởi chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể khiến anh chết lần nữa.

Khi bước ra sân bay, cảnh tượng hiện ra y hệt như ký ức: Lục Dương đứng cạnh máy bay, gương mặt nghiêm nghị nhưng ánh mắt như lóe lên một tia gì đó quen thuộc. Tô Dịch An cúi xuống, nhấn nút ghi âm, ghi lại tất cả từ từng bước chân đến cách anh chỉnh dây an toàn. Trong lòng cô, vừa sợ hãi vừa hy vọng, cô biết rằng nếu lần này thất bại, không còn cơ hội nào khác.

Trác Khiêm xuất hiện phía sau, ánh mắt nghi ngờ nhưng cũng đầy tò mò. Anh nhìn cô, nhìn màn hình dữ liệu, rồi nhìn vào cuốn sổ ghi chép: “Dịch An… cậu thực sự tin vào điều này sao?” Cô quay lại, ánh mắt long lanh, giọng run run nhưng kiên quyết: “Em phải tin. Nếu không… anh ấy sẽ chết lần nữa. Và lần này, em không thể để điều đó xảy ra.”

Máy bay cất cánh, từng cánh quạt quay đều, từng động tác của Lục Dương y hệt vòng lặp trước. Nhưng rồi, một cơn gió bất thường xuất hiện sớm hơn dự đoán vài giây, khiến máy bay rung lắc. Tô Dịch An hít một hơi sâu, giọng run run qua radio: “Anh Lục! Giữ thăng bằng! Góc cánh trái, tăng 5 độ ngay!”

Anh ngạc nhiên quay đầu nhìn cô: “Dịch An… cậu đang nói gì?” Nhưng cơn lốc mạnh hơn ập đến bất ngờ, và cơ thể anh căng cứng, mắt mở to nhìn cô, vừa sợ hãi vừa tin tưởng. Máy bay rung lắc dữ dội, và Tô Dịch An cảm thấy tim mình như bị xé ra từng mảnh. Vụ nổ vẫn xảy ra, nhưng lần này, anh chỉ bị thương, không chết như lần trước.

Cô lao đến, ôm chặt anh, tay run rẩy khi thấy máu loang trên áo. Anh nhìn cô, khẽ mỉm cười: “Dịch An… sao cậu lại… quan tâm đến tôi nhiều như vậy?” Cô nghẹn ngào, giọng run: “Bởi vì… em không muốn mất anh lần nữa.” Ánh mắt anh long lanh, vừa biết ơn vừa bối rối, và trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận rõ rệt rằng vòng lặp đã bắt đầu thay đổi. Anh không còn như trước, nhưng vẫn còn sự sống – và điều đó đủ để cô tiếp tục chiến đấu.

Đêm đến, cô ngồi một mình trong phòng thí nghiệm. Ánh trăng hắt qua cửa sổ, chiếu lên bàn tay đang run rẩy khi ghi chép từng chi tiết, từng phản ứng, từng nhịp thở của anh. Cô biết rằng mỗi vòng lặp, mỗi lần cứu anh, sẽ đánh đổi bằng những phần ký ức của chính mình, nhưng cô không hề do dự. Tình yêu đã khiến cô trở nên kiên quyết hơn bao giờ hết.

Trong không gian tĩnh lặng, cô thì thầm với chính mình: “Anh Lục… em sẽ làm tất cả, dù phải hy sinh bản thân, để cứu anh. Em sẽ không để mất anh lần nữa.” Và trong khoảnh khắc ấy, cô nhận ra rằng tình yêu của mình không chỉ là cảm xúc, mà là sức mạnh để chiến đấu với định mệnh, với thời gian, và với chính nỗi sợ hãi của bản thân.

Sáng hôm sau, khi cô chuẩn bị cho vòng lặp thứ ba, từng chi tiết, từng thông số đều được điều chỉnh kỹ lưỡng. Mọi thứ phải chuẩn xác tuyệt đối, bởi cô biết rằng vòng lặp này sẽ khó khăn hơn, thử thách hơn, và có thể, anh sẽ không còn là người hoàn toàn như trước. Nhưng cô đã sẵn sàng. Sẵn sàng đối mặt với tất cả, sẵn sàng hy sinh để cứu người mình yêu.

Trước mắt cô, Lục Dương đứng đó, chưa nhận ra gì về các vòng lặp, nhưng ánh mắt đã có điều gì đó khác lạ, một cảm giác quen thuộc mà cô biết chỉ có vòng lặp mới tạo ra. Cô cười nhẹ, chạm tay vào sổ ghi chú, thì thầm: “Anh sẽ sống… em sẽ cứu anh… dù thế nào đi nữa, em sẽ không để mất anh.”

Bầu trời buổi sáng như in hình dáng họ, ánh sáng và gió hòa quyện, nhưng trong lòng cô biết rằng vết nứt trong không-thời gian đã xuất hiện. Vòng lặp thứ hai đã thay đổi, và mọi thứ từ đây trở đi sẽ không còn như cũ nữa. Tình yêu và định mệnh giờ đây đã gắn chặt với nhau, và mỗi quyết định của cô đều có thể thay đổi tất cả.

Tô Dịch An hít một hơi thật sâu, mắt nhìn ra xa, nơi Lục Dương đang đứng giữa sân bay, ánh mắt dõi theo cô mà không biết lý do. Trong lòng cô, vừa lo sợ vừa hy vọng. Mọi thứ vẫn chưa kết thúc. Và cô biết rằng, để cứu anh, cô sẽ phải chiến đấu với thời gian, với định mệnh… và với chính trái tim mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×