Atlas. Khoang bảo trì số 4, khu vực không trọng lực.
Lục Thần và Vân Ly đang lơ lửng giữa một mê cung dây cáp và ống dẫn, ánh sáng nhấp nháy tạo ra một bầu không khí rợn người. Họ đang truy tìm một cụm máy chủ dự phòng mà họ nghi ngờ chứa mã nguồn của AI ngoài luồng.
"Theo phân tích logic, cụm A-7 là nơi khả thi nhất để kẻ xâm nhập giấu mã, Vân Ly," Lục Thần nói, giọng vẫn lạnh như băng dù đang trôi nổi trong không gian. "Tốc độ của cô quá chậm."
Vân Ly bực mình đẩy nhẹ vào một ống dẫn để tăng tốc độ. "Tôi không phải AI di động, Lục Thần! Và cô nên biết, đôi khi trực giác còn nhanh hơn logic thuần túy. Tôi cảm thấy nó ở cụm B-3."
"Trực giác là dữ liệu không hợp lý," Lục Thần đáp, nhưng anh vẫn hướng về B-3, vì anh biết cãi lại cô là lãng phí thời gian.
BÍP! BÍP!
Màn hình bảng điều khiển của Vân Ly nhấp nháy báo động đỏ.
"Chết tiệt! Có ai đó đã kích hoạt chế độ khóa và giảm áp suất khoang bảo trì!" Vân Ly hét lên.
"Đó là kẻ truy sát," Lục Thần lập tức xác định. "Áp suất giảm sẽ hút chúng ta ra ngoài không gian nếu cửa thoát hiểm mở. Nova, chuẩn bị khóa khẩn cấp khu vực!"
"Nova không thể, Thần! Kẻ xâm nhập đã khóa Nova! Chúng ta phải tìm nơi ẩn nấp! Áp suất còn 60% và đang giảm nhanh!"
Lục Thần nhìn quanh. Khoang bảo trì rộng lớn, nhưng chỉ có một nơi an toàn duy nhất: một buồng điều áp nhỏ dùng để sửa chữa van dẫn. Nó vừa đủ chỗ cho một người.
"Buồng điều áp! Vào đó ngay!" Lục Thần lao về phía buồng, nhưng Vân Ly nhanh hơn.
Cô đẩy người về phía trước, nhưng do áp suất giảm và không trọng lực, cô bị mất kiểm soát, lao thẳng vào một cụm cáp điện.
"Vân Ly!" Lục Thần thốt lên, lần đầu tiên giọng anh mang theo sự hốt hoảng không hề logic.
Anh phóng người tới, dùng sức mạnh cơ học đẩy cô ra khỏi cụm điện, nhưng quán tính khiến cả hai bị đẩy mạnh vào buồng điều áp.
Buồng điều áp quá nhỏ. Lục Thần và Vân Ly đâm sầm vào nhau, cơ thể họ bị ép chặt trong không gian hẹp.
RẦM! Cửa buồng đóng sập lại, kích hoạt chế độ điều áp khẩn cấp.
Họ bị dính chặt vào nhau: Vân Ly ở phía trước, lưng ép vào ngực Lục Thần, tay chân cô vướng vào anh, mặt anh sát vào tóc cô. Áp suất buồng bắt đầu tăng lên, không khí ấm áp và dày đặc bao trùm lấy họ.
"Áp suất... tăng lại... Ổn định," Vân Ly thở dốc, cảm nhận hơi thở nóng ấm của anh phả vào gáy. Cô có thể cảm nhận từng cơ bắp săn chắc của anh đang căng cứng vì khoảng cách quá gần.
Lục Thần, người luôn giữ khoảng cách tuyệt đối, giờ đây bị kẹt trong tư thế ôm chặt một người phụ nữ. Anh có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng từ tóc cô. Sự gần gũi này đã phá vỡ mọi nguyên tắc và logic về không gian cá nhân mà anh tự đặt ra.
"Chúng ta... cần giữ vị trí này," Lục Thần nói, giọng anh khàn đi, hoàn toàn khác với giọng nói lạnh lùng thường ngày. "Không gian hẹp, cử động sẽ gây va đập."
"Tôi... tôi biết," Vân Ly lắp bắp. Cô cảm thấy da mình nóng ran. Cô biết Lục Thần cũng đang cảm thấy điều tương tự. Khoảnh khắc căng thẳng sinh tử đã đột ngột biến thành một cuộc tiếp xúc nóng bỏng và cưỡng chế.
Vân Ly cố gắng nhích người. "Thần, tôi nghĩ tôi có thể xoay người lại..."
"Đừng!" Lục Thần đột ngột gằn giọng, khiến cô giật mình.
Anh không muốn cô xoay lại. Nếu cô xoay lại, mặt họ sẽ đối diện nhau, và anh sẽ phải nhìn thẳng vào đôi mắt sắc sảo đang bối rối của cô. Sự tiếp xúc ở lưng và ngực đã là quá giới hạn của logic.
Nhưng trong khoảnh khắc đó, Vân Ly lại làm điều không thể đoán trước. Cô không xoay người, mà nhẹ nhàng dựa cả trọng lượng cơ thể vào anh, một hành động hoàn toàn không cần thiết trong tình huống này.
"Thần," cô thì thầm, giọng cô mang sự khiêu khích tinh tế. "Anh nói anh không lãng phí thời gian cho chuyện tình cảm. Nhưng hiện tại, chúng ta đang lãng phí không gian trong tư thế này."
Lục Thần cảm thấy nhịp tim mình tăng vọt, một sự kiện hoàn toàn phi logic. Anh biết, cô đang cố tình khiêu khích anh.
"Vân Ly, cô nên tập trung vào việc... phân tích dữ liệu," anh cố gắng giữ giọng điệu nguyên tắc.
"Dữ liệu đang ở đây," cô đáp, giọng cô khẽ rung. "Nó đang nói rằng, 'đồ máy lạnh biết đi' đang nóng lên rồi."
Ngay lúc đó, tiếng AI Nova reo lên, cắt ngang khoảnh khắc đó: "Thần! Cô Ly! Tôi đã vượt qua khóa an ninh! Các bạn vẫn ổn chứ? Theo cảm biến thân nhiệt, nhiệt độ khu vực B-3 đang... tăng bất thường đấy ạ!"
Lục Thần nhắm mắt lại. Anh đã phá lệ. Anh đã bị cô gái này đẩy vào tình huống không chỉ nguy hiểm mà còn phá vỡ mọi nguyên tắc của anh.
"Chúng tôi ổn, Nova," Lục Thần đáp, giọng anh trở lại sự lạnh lùng cần thiết. "Tiếp tục truy dấu."
Nhưng anh biết, một cái chạm không thể xóa đi. Và sự căng thẳng này, giữa vũ trụ lạnh giá, vừa bắt đầu.