tình yêu trong thời đại ai

Chương 19: Vùng Giao Chiến


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Lục Tư Thành đứng ngoài cửa quán cà phê, ánh mắt sắc bén quét qua tấm kính, khóa chặt vào bàn nơi Cố Hạ Vy và Trần Khải đang ngồi. Toàn thân anh như một con báo đang chực lao vào con mồi.

Anh đã cố để cô tự giải quyết, nhưng khi nhận được tin từ vệ sĩ báo rằng Trần Khải mang theo hai người lạ mặt, anh biết mình không thể đứng yên.

Bên trong, Hạ Vy vẫn ngồi thẳng lưng, ánh mắt không rời đối phương. “Anh nghĩ dọa tôi bằng vài tấm ảnh thì tôi sẽ sợ sao?”

Trần Khải nhướng mày. “Không chỉ là ảnh. Tôi còn giữ… một bí mật mà nếu tiết lộ, sự nghiệp của em sẽ tan thành mây khói.”

Câu nói ấy khiến Hạ Vy khẽ giật mình. Cô chưa kịp hỏi thì từ phía cửa, tiếng bước chân vang lên.

Lục Tư Thành bước vào, không cần che giấu sự hiện diện. Sự xuất hiện của anh khiến không khí lập tức đổi màu.

“Chúng ta chưa chào nhau đâu, Trần Khải.” – Giọng anh lạnh như băng.

Trần Khải nhếch môi. “Tổng tài Lục… quả là bận tâm đến thư ký của mình.”

“Cô ấy không phải thư ký của tôi.” – Lục Tư Thành tiến lại gần, đặt tay lên vai Hạ Vy, giọng đanh lại. – “Cô ấy là người của tôi.”

Câu nói như một nhát dao chém thẳng vào khoảng cách mong manh giữa họ. Hạ Vy cảm thấy vừa ấm vừa lo, vì biết câu này sẽ chỉ khiến Trần Khải càng mất kiểm soát.

Quả thật, ánh mắt hắn tối sầm lại. “Người của anh? Anh tưởng anh có thể giữ được cô ấy sao?”

“Thử xem.” – Lục Tư Thành đáp gọn, rồi kéo ghế ngồi xuống cạnh Hạ Vy.

Cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông trở nên căng như sợi dây sắp đứt. Một bên là sự chiếm hữu lạnh lùng, một bên là nỗi ám ảnh bệnh hoạn.

“Anh tưởng mình hơn tôi ở điểm nào?” – Trần Khải hỏi, giọng khẽ gằn.

“Hơn ở chỗ…” – Lục Tư Thành nghiêng người, ánh mắt sắc lạnh – “Tôi không cần dùng thủ đoạn bẩn thỉu để giữ người phụ nữ của mình.”

Trần Khải bật cười, nhưng tiếng cười vang lên đầy cay độc. “Anh sẽ hối hận.”

Ngay lúc đó, một trong hai gã đàn ông đi cùng hắn bước lên, định áp sát Hạ Vy. Nhưng trước khi hắn kịp chạm vào, Lục Tư Thành đã đứng dậy, nắm cổ tay hắn bẻ mạnh, tiếng xương kêu “rắc” khô khốc.

“Đụng vào cô ấy thêm một lần, tôi sẽ bẻ gãy tay còn lại.” – Anh nói lạnh tanh.

Trần Khải đứng dậy, gương mặt tím tái vì tức giận. “Chuyện này chưa xong đâu.”

Hắn bỏ đi, kéo theo hai gã đàn em. Không khí trong quán căng thẳng đến mức những vị khách khác đều im lặng quan sát.

Khi cửa đóng lại, Lục Tư Thành quay sang Hạ Vy. “Em ổn không?”

Cô gật đầu, nhưng trong ánh mắt còn vương nỗi sợ. Anh nắm lấy tay cô, siết nhẹ. “Từ giờ, em không được gặp hắn một mình nữa. Dù là quá khứ hay hiện tại, tôi đều sẽ không để hắn chạm vào em.”

Hạ Vy nhìn anh, khẽ nói: “Em biết… nhưng em sợ hắn sẽ làm gì đó sau lưng chúng ta.”

Lục Tư Thành mỉm cười lạnh: “Vậy thì để xem, ai ra tay trước.”

Và anh biết, cuộc chiến thật sự với Trần Khải… vừa bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×