tình yêu trong tĩnh lặng

Chương 1: Bức Tường Kính


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thiên Ân luôn mang theo một chiếc máy ảnh film cũ, và một bức tường vô hình.

Chiếc máy ảnh là bạn thân nhất của anh, một vật thể lạnh lẽo, đáng tin cậy. Bức tường, ngược lại, là kết quả của ba năm sống trong nỗi sợ hãi tột cùng: lo âu xã hội (social anxiety).

Thiên Ân không chụp người. Anh chụp những vật thể tĩnh lặng: một chiếc ghế gỗ mục nát nằm cô đơn trong công viên, một vết nứt kéo dài trên vỉa hè bị rêu phong phủ kín, hoặc một ly cà phê đã nguội lạnh in bóng mờ ảo. Những bức ảnh này đều mang cùng một hơi thở: sự cô lập và tĩnh mịch. Chúng là tấm gương phản chiếu chính tâm hồn anh.

Anh sống trong một căn hộ áp mái nhỏ, phủ đầy ánh sáng khuếch tán. Căn hộ giống như một hộp đen an toàn, nơi anh có thể điều khiển mọi góc độ, mọi ánh sáng. Mối quan hệ duy nhất của anh với thế giới bên ngoài là qua những tấm ảnh film anh gửi đi, và qua công việc giảng dạy online về nhiếp ảnh tối giản. Anh kiếm đủ tiền để sống, nhưng không đủ để chữa lành.

Hôm nay là một ngoại lệ đau đớn.

Thiên Ân được mời tham gia một buổi Triển lãm Nhiếp ảnh Đương đại tại một gallery lớn ở trung tâm thành phố. Anh đã từ chối năm lần, nhưng người tổ chức, một người bạn cũ, đã thuyết phục anh: "Bức ảnh 'Đợi Chờ Của Bàn Tay', Thiên Ân. Nó là linh hồn của cả triển lãm! Cậu phải đến!"

"Đợi Chờ Của Bàn Tay" là tác phẩm nổi tiếng nhất của anh: một bức ảnh chụp chiếc bàn ăn cũ kỹ, nơi anh và người thân đã từng dùng bữa, nhưng nay chỉ còn lại một chỗ trống lạnh lẽo.

7 giờ tối, Thiên Ân đứng trước cửa gallery. Chiếc máy ảnh film đeo trên cổ anh nặng trĩu. Anh cố gắng hít thở sâu, áp dụng những kỹ thuật anh đã tự học để kiểm soát cơ thể đang run rẩy.

Nhưng ngay khi anh đẩy cánh cửa kính lớn bước vào, sự choáng ngợp ập đến.

Không gian bên trong quá ồn ào. Hàng trăm người. Tiếng giày da cọ xát trên sàn đá cẩm thạch, tiếng cười nói xì xào, tiếng nhạc jazz réo rắt. Tất cả như một bản hòa tấu hỗn loạn, đập thẳng vào màng nhĩ và hệ thần kinh của anh.

Anh cảm thấy ánh mắt của mọi người đổ dồn vào mình—hoặc ít nhất, bộ não lo âu của anh tự huyễn hoặc như vậy.

Họ đang nhìn mình. Họ đang đánh giá mình. Mình nên đi đứng thế nào? Tay mình nên để ở đâu? Mặt mình có biểu cảm kỳ quặc không?

Mồ hôi bắt đầu vã ra. Anh cảm thấy như mình đang bị ép vào một chiếc áo giáp sắt. Bức tường vô hình bao bọc anh bắt đầu nứt vỡ.

Anh tìm một nơi ẩn náu. Anh rảo bước nhanh, cố gắng hòa vào đám đông nhưng chỉ càng khiến anh trở nên vụng về. Cuối cùng, anh dừng lại trước một bức tường trống, tựa lưng vào đó, cố gắng hít thở.

Mắt anh dán chặt vào tác phẩm của chính mình: "Đợi Chờ Của Bàn Tay."

Đó là một khoảnh khắc an ủi ngắn ngủi. Bàn tay trong ảnh vẫn cô đơn, nhưng vẫn là thứ duy nhất anh có thể kết nối lúc này.

Đúng lúc đó, một nhóm người đi ngang qua, trò chuyện lớn tiếng. Một người phụ nữ tóc vàng, ăn mặc thời thượng, chỉ vào bức ảnh của anh và cười lớn:

"Nhiếp ảnh gia này thật buồn cười! Chụp một cái bàn ăn cũ kỹ? Chắc hẳn là người cô đơn đến mức chỉ biết làm bạn với đồ vật thôi!"

Những lời nói đó, dù không ác ý, lại xuyên thủng bức tường bảo vệ cuối cùng của Thiên Ân. Anh cảm thấy cả căn phòng đang xoay tròn. Tiếng ồn tăng lên thành một tiếng rít kéo dài trong đầu. Hàng trăm ánh mắt phán xét đang nhìn chằm chằm vào sự cô đơn của anh.

Cơn hoảng loạn thực sự ập đến.

Thiên Ân khuỵu gối xuống sàn, cố gắng ôm lấy đầu. Anh không thể thở. Anh cảm thấy tim mình đập nhanh đến mức sắp vỡ tung.

Anh cần thoát ra. Anh cần sự tĩnh lặng.

Anh loạng choạng đứng dậy, cố gắng tìm lối thoát. Nhưng anh chỉ thấy một biển người, một bức tường thủy tinh lạnh lẽo, và chiếc máy ảnh trên cổ anh đang lắc lư vô định. Anh nhắm mắt lại, hoàn toàn mất kiểm soát.

Và rồi, giữa sự hỗn loạn và tiếng ồn, anh cảm thấy một bàn tay mềm mại nhưng chắc chắn đặt lên cánh tay anh.

Một giọng nói trầm lắng, dịu dàng, như một nốt nhạc duy nhất tách biệt khỏi bản hòa tấu điên cuồng, vang lên bên tai anh:

"Nhìn tôi. Hít vào, giữ lại, thở ra. Cảm nhận chiếc máy ảnh trên tay anh. Nó là vật neo của anh. Giữ lấy nó. Mọi thứ đều ổn. Anh chỉ đang ở trong một không gian có quá nhiều chuyển động thôi."

Bàn tay đó, giọng nói đó, và lời khuyên bất ngờ về chiếc máy ảnh đã kéo anh trở lại từ vực thẳm. Thiên Ân mở mắt. Anh thấy một người phụ nữ trẻ, có mái tóc đen dài, đôi mắt sắc sảo nhưng đầy sự đồng cảm. Cô đang nhìn thẳng vào anh, và anh cảm thấy, cô không hề phán xét. Cô là một khoảng lặng giữa cơn bão.

Anh cố gắng lắp bắp: "Tôi... tôi cần..."

"Tôi biết," cô nhẹ nhàng ngắt lời. "Đi theo tôi."

Cô giữ chặt cánh tay anh, dẫn anh đi qua đám đông, không phải về phía cửa chính, mà về phía một cửa sổ lớn, nơi có một góc khuất yên tĩnh.

Cô đặt anh ngồi xuống chiếc ghế sofa da. Cô không hỏi gì thêm, chỉ đơn giản là đưa cho anh một cốc nước lạnh.

Anh nhấp từng ngụm, và từ từ, nhịp tim anh trở lại bình thường.

"Cảm ơn cô," Thiên Ân thì thầm, vẫn còn run rẩy.

Cô nhìn anh, ánh mắt cô vẫn chứa đựng sự sắc sảo của một chuyên gia nhưng cũng có một chút mệt mỏi. "Không có gì. Tôi là An Chi. Tôi nghĩ anh cần một chút tĩnh lặng."

Thiên Ân nhìn cô. Anh thấy một sự kiên cường trong cô, nhưng anh cũng thấy một nỗi buồn ẩn giấu rất sâu. Anh không phải nhiếp ảnh gia tồi. Anh biết cách nhìn thấy những vết nứt vô hình.

Và anh biết, cuộc gặp gỡ này không phải là ngẫu nhiên.

An Chi (bác sĩ tâm lý) đã xuất hiện và giúp Thiên Ân trong cơn hoảng loạn. Mối liên hệ đầu tiên đã được thiết lập.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×