An Chi là một bác sĩ tâm lý trẻ tuổi, có văn phòng tư vấn riêng và danh tiếng đang lên. Sự nghiệp của cô là một bức tượng đài của sự kiên cường và kiểm soát. Cô luôn giữ vẻ ngoài chuyên nghiệp, bình tĩnh, luôn có câu trả lời cho mọi vấn đề cảm xúc. Nhưng bên trong, cô là một chuyên gia đang sống cùng với một sự giả dối tinh vi: cô không tin vào sự kết nối cảm xúc thật.
Sau khi giúp Thiên Ân ổn định tại buổi triển lãm, An Chi ngồi trong chiếc taxi quay về nhà. Cô không phải là khách mời của buổi triển lãm. Cô chỉ đến đó để gặp một khách hàng mới, người vừa hủy hẹn vào phút chót.
Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, hình ảnh Thiên Ân co ro trên sàn nhà hiện lên trong tâm trí cô. Cô đã nhận ra ngay đó là một cơn hoảng loạn cấp tính (acute panic attack). Phản ứng của cô là phản xạ chuyên môn: cô biết chính xác phải làm gì để kéo anh ra khỏi vòng xoáy đó.
Nhưng điều khiến cô bận tâm không phải là chuyên môn. Điều khiến cô bận tâm là lời cảm ơn của anh, và cách anh nhìn cô.
Anh đã nhìn thấy gì trong mắt mình?
An Chi chạm vào mặt mình. Cô cố gắng giấu đi những cảm xúc thật đằng sau vẻ mặt vô cảm, nhưng ánh mắt Thiên Ân lại khiến cô cảm thấy trần trụi.
Cô không chỉ là một bác sĩ tâm lý tài năng. Cô từng là một người phụ nữ lãng mạn, hoàn toàn tin tưởng vào tình yêu. Cho đến ba năm trước, cô bị người yêu phản bội – không phải với người phụ nữ khác, mà với bạn thân nhất của cô. Cú sốc đó không chỉ phá hủy mối quan hệ, nó còn làm sụp đổ niềm tin cốt lõi của cô: rằng sự chân thật và lòng trung thành là có thật.
Từ đó, An Chi xây dựng lại cuộc sống của mình dựa trên lý trí và logic. Cô đắm chìm vào công việc, chuyên môn hóa trong việc điều trị các chấn thương cảm xúc. Cô giúp người khác chữa lành, nhưng lại khóa chặt vết thương của chính mình. Cô trở nên hoàn hảo trong việc giúp người khác kết nối, nhưng lại độc thân và né tránh mọi sự gắn bó. Cô là Chuyên gia giả dối – người có thể dạy người khác về tình yêu, nhưng không dám tự mình trải nghiệm.
Về đến căn hộ của mình, An Chi lướt qua mạng xã hội. Cô tìm kiếm thông tin về nhiếp ảnh gia Thiên Ân. Cô tìm thấy bức ảnh "Đợi Chờ Của Bàn Tay" và thông tin về hội chứng lo âu xã hội của anh.
Một người đàn ông sống trong nỗi sợ hãi tột cùng và chỉ giao tiếp qua những vật thể tĩnh lặng.
Cô thấy được sự tương đồng: cô cũng đang sống trong một nỗi sợ hãi tột cùng, và chỉ giao tiếp qua những khái niệm tâm lý khô khan. Anh dùng máy ảnh, cô dùng kiến thức. Cả hai đều đang dựng lên bức tường.
Sáng hôm sau, An Chi gọi điện cho người tổ chức triển lãm để xin thông tin liên hệ của Thiên Ân. Cô không thể làm ngơ.
"Thiên Ân cần sự giúp đỡ," cô tự nhủ. "Và anh ấy là một trường hợp thú vị cho chuyên môn của mình." Cô đang hợp lý hóa hành động của mình, che giấu sự tò mò cá nhân.
Cô gọi cho anh. Điện thoại đổ chuông rất lâu. Cuối cùng, một giọng nói trầm, hơi khàn, vang lên.
"Alo... Thiên Ân nghe."
"Chào anh, Thiên Ân. Tôi là An Chi, người đã giúp anh tối qua tại gallery," cô nói với giọng điệu chuyên nghiệp, trấn an. "Tôi là bác sĩ tâm lý và tôi nghĩ anh đang cần sự hỗ trợ."
Đầu dây bên kia im lặng một lúc. An Chi có thể cảm nhận được sự co lại của người đàn ông.
"Cảm ơn cô, nhưng tôi không cần bác sĩ," Thiên Ân đáp, giọng anh có chút phòng thủ. "Tôi biết rõ vấn đề của mình."
"Và anh đã làm gì với nó, ngoài việc sống trong sự cô lập?" An Chi hỏi thẳng, giọng cô đầy thách thức nhưng không phán xét. "Tôi thấy tài năng của anh, Thiên Ân. Nhưng anh đang lãng phí nó sau bức tường của mình. Tôi không mời anh đến phòng khám. Tôi mời anh đến một thỏa thuận."
Thiên Ân im lặng. Anh cảm thấy bị tấn công, nhưng những lời của cô lại chạm đúng vào sự thật: anh đang lãng phí chính mình.
"Thỏa thuận gì?" anh hỏi, giọng có vẻ tò mò.
"Tôi cần một người giúp tôi nhìn thấy vẻ đẹp của thế giới một lần nữa. Tôi muốn anh chụp ảnh tôi. Không phải chân dung, mà là linh hồn của tôi, những vết nứt, sự tĩnh lặng bên trong tôi. Đổi lại, tôi sẽ giúp anh nhìn ra thế giới mà không sợ hãi. Chúng ta sẽ làm một liệu pháp trao đổi độc đáo: anh chụp ảnh linh hồn tôi, tôi chữa lành nỗi sợ hãi của anh."
Đề nghị này quá độc đáo, quá điên rồ. Thiên Ân đã quen với những lời khuyên thông thường. Anh không muốn ai chạm vào mình. Nhưng ý tưởng chụp ảnh linh hồn của người phụ nữ này lại thu hút người nghệ sĩ trong anh. Anh đã nhìn thấy nỗi buồn trong mắt cô. Anh muốn chụp nó.
Sau một lúc im lặng nữa, anh trả lời: "Được. Cô muốn gặp ở đâu?"
"Ngay bây giờ. Công viên nhỏ cạnh bảo tàng. Tôi sẽ mang theo máy ảnh của tôi, và anh mang theo máy ảnh của anh."
An Chi cúp máy. Cô cảm thấy một sự phấn khích nhỏ nhoi mà cô đã không cảm thấy trong nhiều năm. Cô đã thành công. Nhưng cô không biết rằng, cô không chỉ đang bắt đầu một liệu pháp, cô đang bắt đầu quá trình phá vỡ chính bức tường của mình.
An Chi đã lộ ra những vết sẹo ẩn giấu và đưa ra một đề xuất độc đáo cho Thiên Ân.