Sau lời xin lỗi và sự chấp nhận chân thành ở công viên, Thiên Ân và An Chi quyết định tiếp tục giao kèo, nhưng với một sự điều chỉnh lớn: mối quan hệ của họ không còn mang tính chất bác sĩ-bệnh nhân, mà là hai người bạn đang giúp nhau phục hồi. Quy tắc "Không chạm vào nhau" vẫn còn đó, nhưng ranh giới cảm xúc đã hoàn toàn bị xóa bỏ.
Họ tiếp tục các buổi trị liệu trao đổi. An Chi đưa Thiên Ân đến một bảo tàng nghệ thuật hiện đại (một không gian rộng nhưng nhiều người), và anh đã thành công trong việc chụp những tác phẩm nghệ thuật có hình dạng trừu tượng và chuyển động mạnh mẽ. Thiên Ân, đổi lại, giúp An Chi đối diện với một cuộc họp xã giao mà cô đã cố gắng né tránh, dạy cô cách quan sát người khác thay vì lo lắng về việc họ sẽ phán xét cô.
Trong quá trình này, những khoảnh khắc rung động xuất hiện ngày càng nhiều.
Một buổi tối, Thiên Ân đang giúp An Chi chọn góc độ ánh sáng cho một bức ảnh anh muốn chụp cô. Anh đứng phía sau, tay anh chỉ cách vai cô vài centimet. Anh có thể ngửi thấy mùi hương nhẹ nhàng trên tóc cô. Sự gần gũi vô tình đó khiến An Chi cảm thấy tim mình đập nhanh hơn. Cô không còn cảm thấy sự chuyên nghiệp lạnh lùng, mà là sự lúng túng của một người phụ nữ đang yêu.
"Anh... anh thấy góc độ này thế nào?" An Chi hỏi, giọng cô hơi khàn.
"Tuyệt vời," Thiên Ân thì thầm. "Ánh sáng phản chiếu trong mắt cô, nó khiến cô trở nên mong manh hơn, nhưng lại sắc sảo hơn. Cô không còn là bức tường nữa."
An Chi quay lại, và họ đứng đối diện nhau, khoảng cách chỉ còn vài bước chân. Họ nhìn nhau, và khoảnh khắc đó, không có sự lo âu xã hội hay nỗi sợ bị phản bội. Chỉ có sự rung động thuần túy của hai tâm hồn đang khao khát kết nối.
Sự Ghen Tỵ Vô Cớ
Tuy nhiên, sự gần gũi cũng mang theo những cảm xúc phức tạp, mà cả hai đều không sẵn sàng đối diện: sự ghen tuông.
Trong một buổi liệu pháp, An Chi đưa Thiên Ân đến một lớp học vẽ phác thảo ngoài trời. Cô muốn anh chụp ảnh sự sáng tạo tập thể. Thiên Ân đã làm rất tốt, anh hòa vào đám đông, chụp những bàn tay đang vẽ, những ánh mắt tập trung.
Đúng lúc đó, một người đàn ông trẻ tuổi, điển trai, là đồng nghiệp cũ của An Chi, tiến lại chào cô. Anh ta nhìn Thiên Ân với ánh mắt tò mò.
"Chào An Chi! Lâu rồi không gặp. Anh đang làm gì ở đây với... vị này?" người đồng nghiệp hỏi, giọng có chút tán tỉnh.
An Chi, với bản năng tự bảo vệ, ngay lập tức dựng lại bức tường. Cô giới thiệu Thiên Ân một cách qua loa, chỉ là một "người bạn cần giúp đỡ với một dự án nghệ thuật." Cô không đề cập đến liệu pháp hay tình bạn sâu sắc của họ.
Thiên Ân, người đã nghe thấy lời giới thiệu của cô, cảm thấy một sự cay đắng vô cớ dâng lên. Anh nhìn thấy sự kiểm soát của cô quay lại. Cô lại một lần nữa phân loại anh, đặt anh vào một khung hình an toàn cho xã hội, thay vì công khai sự kết nối chân thật của họ.
Anh cảm thấy giận dữ, không phải vì lời giới thiệu, mà vì sự rút lui của cô.
Anh lập tức đưa máy ảnh lên và chụp người đồng nghiệp đó, chụp nụ cười giả tạo và ánh mắt tán tỉnh của hắn. Bức ảnh của anh sắc lạnh và đầy sự phán xét, khác hẳn với những bức ảnh đầy cảm xúc anh chụp gần đây.
Sau khi người đồng nghiệp rời đi, An Chi quay sang Thiên Ân, thấy sự căng thẳng trên khuôn mặt anh.
"Anh sao vậy?" An Chi hỏi.
"Anh là người bạn 'cần giúp đỡ' sao, An Chi?" Thiên Ân hỏi thẳng. "Anh là một nhiếp ảnh gia, không phải một bệnh nhân đang cần giấu diếm. Anh đã công khai sự yếu đuối của mình với cô. Cô có dám công khai sự kết nối này không?"
An Chi thở dài. Anh đã nhìn thấy sự sợ hãi của cô.
"Tôi xin lỗi, Thiên Ân," An Chi nói khẽ. "Tôi đã quay lại với thói quen cũ. Tôi đã sợ hãi sự phán xét. Tôi đã sợ nếu tôi giới thiệu anh là bạn, mọi người sẽ hỏi về chúng ta, và tôi... tôi đã sợ hãi sự gắn bó đó."
Thiên Ân nhìn cô. Anh nhận ra cô không phải là người xấu, chỉ là một người phụ nữ bị tổn thương đang cố gắng bảo vệ chính mình. Sự giận dữ của anh tan biến, thay bằng sự thấu hiểu.
"Vậy thì, chúng ta hãy chụp lại khoảnh khắc này," Thiên Ân nói, đưa máy ảnh lên. "Chụp sự sợ hãi của cô. Chụp dấu chấm hỏi trong mắt cô."
An Chi không tạo dáng. Cô nhìn thẳng vào ống kính. Ánh mắt cô chứa đầy sự bối rối và sự khao khát. Click. Thiên Ân chụp.
Bức Ảnh Nụ Cười
Buổi tối kết thúc, họ quay lại studio của Thiên Ân để rửa ảnh. An Chi vẫn còn cảm thấy day dứt về hành động của mình.
Trong khi rửa ảnh, Thiên Ân tình cờ tìm thấy một bức ảnh mà anh đã chụp lúc đầu, khi An Chi không hề biết. Đó là bức ảnh anh đã chụp cô trong studio, sau khi cô đã buông bỏ sự kiểm soát và bật cười khúc khích khi anh nói một câu đùa ngớ ngẩn.
Bức ảnh này không có sự lo âu, không có sự sợ hãi, không có sự kiên cường. Chỉ có An Chi đang cười rạng rỡ, nụ cười tự do và chân thật nhất.
Anh đặt bức ảnh đó lên bàn. "Đây mới là An Chi mà anh muốn chụp," Thiên Ân nói.
An Chi nhìn bức ảnh đó, và nước mắt cô trào ra lần nữa. "Đó là lần đầu tiên tôi cười thật lòng sau nhiều năm."
Thiên Ân đặt tay lên vai cô, lần này anh không còn ngần ngại. "Anh đã thấy cả hai phiên bản của em. Anh đã thấy sự cứng rắn, và anh đã thấy nụ cười này. Anh không muốn là người bạn 'cần giúp đỡ' nữa, An Chi. Anh muốn là người mang lại nụ cười này cho em mỗi ngày."
An Chi quay lại. Cô đã nghe thấy lời tỏ tình thầm lặng đó. Cô không cần phân tích. Cô chỉ cần cảm nhận.
Cô đưa tay lên, chạm vào khuôn mặt anh.
"Anh không còn là bệnh nhân, và em không còn là bác sĩ nữa," An Chi nói. "Em muốn là An Chi của anh."
Thiên Ân mỉm cười. Anh không hôn cô. Anh đưa máy ảnh lên, và chụp bức ảnh An Chi đang cười rạng rỡ, với một giọt nước mắt hạnh phúc trên má.
Mối quan hệ bạn bè đã vượt qua ranh giới, trở thành một sự thu hút không thể phủ nhận.