Sau khi rời khỏi studio của Thiên Ân, An Chi lái xe về nhà trong trạng thái hỗn loạn. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cô cảm thấy thất bại một cách nặng nề. Cô đã phá vỡ một quy tắc cốt lõi của nghề nghiệp: không được chạm vào những vết thương chưa sẵn sàng được chữa lành. Cô đã quá tự tin vào khả năng của mình, đến mức quên mất sự đồng cảm.
Nước mắt bắt đầu lăn dài trên má cô, không phải vì sự nghiệp bị đe dọa, mà vì cô đã làm tổn thương Thiên Ân. Cô đã phản bội sự tin tưởng mong manh mà anh dành cho cô. Cô nhận ra rằng, cô đã hành xử giống như những người đã làm tổn thương cô trong quá khứ: lý trí hóa cảm xúc của người khác.
Cả đêm đó, An Chi không ngủ. Cô nhớ lại những lời Thiên Ân đã nói: "Cô chỉ là một chuyên gia giả dối." Cô biết anh nói đúng. Cô đã sử dụng sự chuyên nghiệp của mình như một tấm khiên để không phải đối diện với sự yếu đuối của chính mình.
Sáng hôm sau, An Chi quyết định không gọi điện hay nhắn tin. Cô biết Thiên Ân cần không gian, và lời nói không đủ để sửa chữa sai lầm này. Cô cần một hành động.
Cô đến một cửa hàng bán đồ nghệ thuật, mua một bộ màu nước và một tập giấy vẽ. An Chi chưa bao giờ vẽ. Cô luôn tập trung vào những thứ có thể đo lường và phân tích, nhưng cô nhớ lại cách Thiên Ân sử dụng nghệ thuật để diễn tả cảm xúc.
Cô tìm đến một công viên nhỏ, nơi họ đã bắt đầu giao kèo. Cô ngồi xuống chiếc ghế đá mà anh đã ngồi, nơi anh từng che giấu mình sau chiếc máy ảnh.
An Chi bắt đầu vẽ, không phải bằng kỹ thuật, mà bằng cảm xúc. Cô vẽ những đường nét nguệch ngoạc, những vệt màu tối, thể hiện sự hỗn loạn bên trong cô. Cô vẽ một trái tim bị rạn nứt. Và cô vẽ những giọt nước mắt.
Cô không vẽ chính mình. Cô vẽ Thiên Ân và nỗi đau của anh. Cô vẽ bức tường kính của anh, và cô vẽ bàn tay cô đang cố gắng nắm lấy anh, không phải để chữa lành, mà để cùng cảm nhận.
Đó là một bức tranh ngây thơ, nhưng chứa đựng tất cả sự chân thành của cô. Đó là một lời xin lỗi thầm lặng, không bằng lời nói.
Khi bức tranh khô, An Chi gấp nó lại, viết một lá thư ngắn, và bỏ cả hai vào một phong bì. Cô không nhờ ai gửi. Cô tự mình đến căn hộ của Thiên Ân.
Cô đặt phong bì vào khe hở dưới cửa và rời đi. An Chi không đợi anh mở cửa. Cô không muốn anh cảm thấy bị ép buộc. Cô chỉ muốn anh biết rằng cô thực sự xin lỗi, và cô đã hiểu được sự đau đớn của anh.
Thiên Ân, người đã nhốt mình trong căn hộ cả ngày, nhận ra phong bì. Anh ngần ngại mở nó. Anh đã sẵn sàng để đối diện với một lời xin lỗi chuyên nghiệp khác, nhưng anh lại tìm thấy một bức tranh và một lá thư viết tay.
Lá thư chỉ có vài dòng:
"Thiên Ân,
Tôi đã sai. Tôi đã quá tự tin vào sự chuyên nghiệp của mình mà quên mất sự đồng cảm. Tôi đã xâm phạm nỗi đau của anh. Tôi xin lỗi.
Bức tranh này là nỗi sợ hãi của tôi khi làm anh tổn thương. Tôi không biết phải diễn tả thế nào bằng lời.
Nếu anh cần một người bạn, tôi ở đây. Không phải là bác sĩ, mà là An Chi."
Thiên Ân nhìn vào bức tranh. Nó thô kệch, không hề hoàn hảo. Nhưng anh thấy được sự chân thật trong từng nét vẽ. Cô đã không trốn sau bức tường của mình. Cô đã thừa nhận sự yếu đuối của cô, giống như cách anh đã từng làm.
Anh cầm chiếc máy ảnh. Anh nhìn vào bức ảnh em gái mình. Anh đã giận dữ, nhưng bây giờ, sự giận dữ đã được thay thế bằng sự tha thứ. An Chi đã không bỏ cuộc. Cô đã đuổi theo ánh sáng trong trái tim anh, và cô đã thành công.
Thiên Ân mở cửa căn hộ. An Chi đã rời đi, nhưng anh biết cô đang ở đâu. Anh biết cô đang ở công viên nhỏ, ngồi trên chiếc ghế đá đó.
Anh chạy xuống phố. Anh muốn tìm cô. Không phải để làm một liệu pháp, mà để làm một con người.
Khi anh đến công viên, An Chi đang ngồi trên ghế đá, nhìn xa xăm.
Thiên Ân không nói một lời nào. Anh chỉ đơn giản là ngồi xuống bên cạnh cô, giữ một khoảng cách nhỏ, tuân thủ Quy tắc 1.
An Chi quay sang, thấy anh. Nước mắt cô trào ra. "Anh đến rồi."
"Tôi đến rồi," Thiên Ân đáp, giọng anh trầm ấm. "Tôi đã chấp nhận lời xin lỗi của cô."
Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng đặt lên vai cô.
"Tôi không phải là một bác sĩ tâm lý," An Chi thì thầm, nức nở. "Tôi đã rất sợ hãi khi làm điều đó với anh."
"Tôi cũng không phải là một người bệnh," Thiên Ân đáp lại, siết nhẹ vai cô. "Tôi là một nhiếp ảnh gia đang học cách sống. Và cô... cô là một người bạn. Cảm ơn cô đã không bỏ cuộc."
Họ ngồi đó trong im lặng, không cần lời nói. An Chi cảm thấy nỗi đau của mình được hàn gắn. Cô đã tìm thấy một người bạn, người đã nhìn thấy tất cả sự yếu đuối của cô nhưng vẫn chấp nhận cô.
Sự chân thành của An Chi đã hàn gắn mối quan hệ. Giờ đây, họ không còn là bác sĩ-bệnh nhân, mà là hai con người đang chữa lành cho nhau.