tình yêu trong vùng cấm

Chương 1: Khoảng Cách Vô Hình: Ánh Mắt Đầu Tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ánh sáng lạnh lẽo từ màn hình LED không đủ xua tan cái lạnh lẽo vốn có trong văn phòng làm việc của Trần Thiếu Minh, CEO của tập đoàn bất động sản hàng đầu. Căn phòng rộng lớn nằm trên tầng cao nhất, nơi không khí loãng và quyền lực ngự trị, giờ đây lại càng thêm tĩnh mịch.

Kim Ngân đứng thẳng trước bàn làm việc bằng gỗ óc chó đen tuyền. Cô là một sự tương phản hoàn hảo với sự lạnh lùng xung quanh: mái tóc đen dài được buộc gọn gàng, bộ vest công sở màu xám than lịch thiệp, và đôi mắt đen kiên định che giấu mọi cảm xúc cá nhân. Cô đã vượt qua bốn vòng phỏng vấn gắt gao để trở thành trợ lý riêng mới của anh.

“Hồ sơ của cô thể hiện năng lực xuất sắc,” Trần Thiếu Minh, người đàn ông được mệnh danh là “Tảng Băng Di Động”, mở lời. Giọng anh trầm và dứt khoát, mang theo một sự uy quyền không thể nghi ngờ. Anh không nhìn cô, chỉ lướt qua hồ sơ dày cộp. “Nhưng tôi cần hơn cả năng lực. Cô cần sự tuyệt đối trung thành và khả năng biến mình thành một bóng ma khi cần.”

Kim Ngân trả lời ngay lập tức, giọng cô rõ ràng và chuyên nghiệp. “Thưa Tổng giám đốc, tiêu chí của tôi là hiệu suất và sự bảo mật. Tôi hiểu rõ giới hạn và vị trí của mình.”

Thiếu Minh cuối cùng cũng ngẩng đầu lên.

Đó là ánh mắt đầu tiên giữa họ, không chỉ là cái nhìn đánh giá giữa sếp và nhân viên. Anh có một khuôn mặt góc cạnh hoàn hảo, sắc nét như tạc tượng, nhưng ánh mắt màu hổ phách kia lại lạnh lẽo, xa cách, như thể anh đang nhìn xuyên qua cô để thấy một chân trời nào đó không thuộc về nơi này.

Nhưng giây phút ánh mắt họ chạm nhau, có một luồng điện ngầm vô hình lướt qua không gian. Kim Ngân cảm thấy hơi thở mình khựng lại một nhịp, một phản ứng thuần túy bản năng mà cô đã cố gắng kìm nén suốt thời gian qua. Cô biết rõ về anh: đẹp trai, quyền lực, và quan trọng nhất, đã đính hôn với thiên kim tiểu thư của một tập đoàn đối thủ.

“Tốt,” Thiếu Minh gật đầu, đặt hồ sơ xuống. “Tôi sẽ không khoan nhượng bất kỳ sai sót nào trong công việc. Vị hôn thê của tôi, cô Vân An, sẽ thường xuyên ghé văn phòng. Cô phải sắp xếp lịch làm việc sao cho cô ấy cảm thấy thoải mái nhất.”

Lời nhắc nhở về vị hôn thê như một gáo nước lạnh dội thẳng vào bất kỳ ý nghĩ nào vừa thoáng qua trong đầu Kim Ngân. Cô gật đầu. “Tôi rõ. Cô Vân An sẽ được ưu tiên tuyệt đối.”

Buổi làm việc chính thức bắt đầu ngay sau đó. Suốt hai tuần, Kim Ngân hoàn toàn chìm đắm trong công việc. Cô là một trợ lý hoàn hảo: im lặng, hiệu quả, dự đoán được mọi nhu cầu của sếp trước khi anh lên tiếng.

Tuy nhiên, sự gần gũi trong không gian là điều không thể tránh khỏi.

Một buổi tối muộn, khi toàn bộ nhân viên đã về, Thiếu Minh và Kim Ngân vẫn còn kẹt lại để chuẩn bị cho buổi họp quốc tế vào sáng hôm sau. Kim Ngân phải đứng sát anh, tay chỉ vào biểu đồ phức tạp trên màn hình cảm ứng lớn.

“Phần trăm tăng trưởng ở khu vực phía Nam cần được điều chỉnh lại, thưa Tổng giám đốc. Tôi đã dự đoán trước rủi ro chính trị ở đó.” Kim Ngân nghiêng người sang, mùi hương nước hoa công sở thanh lịch của cô thoang thoảng.

Thiếu Minh không đáp, hơi thở ấm nóng của anh phả nhẹ vào thái dương cô. Anh dường như không tập trung vào biểu đồ. Bàn tay anh bỗng nhiên nâng lên, không phải để chạm vào màn hình, mà là để lướt qua một lọn tóc mai lỏng lẻo của cô.

Kim Ngân cứng đờ. Cả cơ thể cô căng như dây đàn.

“Tôi nghĩ…” Giọng anh trầm hơn bình thường, như tiếng vọng trong đêm tĩnh mịch. Anh không nhìn vào mắt cô, mà nhìn vào điểm gần cổ cô. “Cô không nên buộc tóc chặt như thế. Trông cô gọn gàng quá mức cần thiết.”

Sự tiếp xúc chỉ kéo dài một giây, nhưng đủ để khiến da thịt cô nóng bừng lên. Đó không phải là một lời nhận xét chuyên môn. Đó là một sự xâm phạm tế nhị, một hành động mang tính cá nhân đầy nguy hiểm.

Kim Ngân lùi lại một bước, giữ sự bình tĩnh tuyệt đối. “Cảm ơn lời khuyên, thưa Tổng giám đốc. Tôi sẽ lưu ý.” Cô nhanh chóng chuyển chủ đề. “Về lịch trình ngày mai, chúng ta cần phải rời khỏi đây lúc 6 giờ sáng để đến sân bay.”

Thiếu Minh nhìn cô chằm chằm. Trong khoảnh khắc, Kim Ngân thấy một tia khao khát không che giấu lướt qua đôi mắt hổ phách đó, trước khi nó nhanh chóng biến mất sau bức tường băng giá. Anh hiểu cô đang cố gắng kéo ranh giới lại.

Anh dựa người vào ghế, một nụ cười nhạt không đạt đến mắt. “Vẫn là trợ lý chuyên nghiệp hoàn hảo. Tốt. Cô về trước đi.”

Khi Kim Ngân rời khỏi văn phòng, bước chân cô không còn vững vàng như khi mới đến. Cô chạm vào nơi anh vừa chạm. Bàn tay của CEO lạnh lùng, đã đính hôn kia, đã để lại một dấu vết ấm áp trên da thịt cô.

Cô biết, dưới vẻ ngoài chuyên nghiệp và lạnh lùng, ngọn lửa cấm đoán giữa họ vừa được nhen nhóm. Và cô, người luôn tự hào về lý trí sắt đá, cảm thấy mình đang đứng trên bờ vực. Một tiếng đồng hồ sau, Kim Ngân mở điện thoại. Có một tin nhắn mới từ số riêng của Thiếu Minh:

"Đừng quên mang theo hộ chiếu. Và… có lẽ một chiếc váy thoải mái hơn bộ vest đó. Chuyến đi này có vẻ sẽ dài hơn dự kiến."


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×