tình yêu trong vùng cấm

Chương 2: Luật Lệ Bàn Làm Việc: Nhiệt Độ Tăng Cao


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chuyến công tác đến Singapore diễn ra ngay sáng hôm sau. Kim Ngân tuân theo chỉ dẫn lạ lùng của Thiếu Minh, mặc một chiếc váy công sở suông thay vì bộ vest cứng nhắc thường ngày. Mặc dù vẫn kín đáo, chất liệu mỏng nhẹ hơn khiến cô cảm thấy dễ bị tổn thương một cách bất thường.

Trên máy bay riêng, cô và anh ngồi đối diện nhau. Không gian chật hẹp của khoang hạng sang, mùi da thuộc sang trọng, và sự yên tĩnh khiến mọi tương tác trở nên quá thân mật.

“Tôi đã xem lại báo cáo về đối tác mới,” Thiếu Minh mở lời, giọng nói của anh hoàn toàn trở lại vẻ lạnh lùng, chuyên nghiệp. Anh đẩy một tập tài liệu về phía cô. “Phần đánh giá rủi ro tài chính của cô là chính xác, nhưng thiếu yếu tố rủi ro cá nhân.”

Kim Ngân đặt tay lên tập tài liệu, vô tình ngón tay cô chạm vào ngón tay anh. Cả hai đều rút tay về ngay lập tức, nhưng sự ngượng ngùng thoáng qua đã phá vỡ sự chuyên nghiệp vốn có.

“Rủi ro cá nhân?” Cô cố gắng tập trung.

“Đúng. CEO của họ có sở thích ‘đánh nhanh thắng nhanh’ trong mọi việc, cả công việc và các mối quan hệ,” Thiếu Minh giải thích, nhưng ánh mắt anh lại dán vào đôi môi cô. “Một người đàn ông đã quen với việc chiếm hữu sẽ không dễ dàng buông tay khi đã đặt mục tiêu. Phải giữ khoảng cách an toàn.”

Lời khuyên của anh như một lời cảnh báo kép, không chỉ dành cho đối tác mà còn cho chính cô. Kim Ngân cảm thấy mặt mình nóng lên.

“Tôi hiểu. Tôi sẽ cập nhật thêm yếu tố tâm lý trong phần đánh giá,” cô trả lời, cúi đầu nhìn vào tài liệu để tránh ánh mắt quá sâu sắc của anh.

Thời gian làm việc ở Singapore kéo dài hơn dự kiến. Phòng khách sạn của Kim Ngân liền kề với phòng của Thiếu Minh, chỉ cách nhau một cánh cửa thông duy nhất. Đây là sắp xếp tiêu chuẩn để tiện cho công việc, nhưng trong hoàn cảnh này, nó lại giống như một lời mời cấm đoán.

Một đêm, Thiếu Minh gọi cô đến phòng anh lúc nửa đêm để duyệt lại hợp đồng khẩn cấp. Kim Ngân mặc áo choàng tắm bên ngoài bộ đồ ngủ, gõ cửa.

Anh mở cửa ngay lập tức. Anh chỉ mặc quần dài ngủ màu xám đậm, để trần phần thân trên. Cơ thể săn chắc, cơ bụng sắc nét. Cảnh tượng này làm cổ họng cô khô khốc. Cô chưa từng thấy anh buông lỏng cảnh giác đến vậy.

“Xin lỗi, tôi không ngờ anh…” Kim Ngân bối rối quay mặt đi.

“Là phòng của tôi. Tôi có quyền thoải mái,” anh nói một cách thờ ơ, nhưng ánh mắt anh lại lộ vẻ thích thú khi thấy sự phản ứng của cô. “Vào đi.”

Họ làm việc trên bàn cà phê nhỏ. Khi Kim Ngân chỉ ra một điều khoản cần sửa, cô phải nghiêng người qua. Khoảng cách giữa họ đã gần đến mức nguy hiểm. Mùi hương nam tính, mộc mạc của anh—khác hẳn mùi nước hoa đắt tiền ban ngày—bao trùm lấy cô.

“Sửa ở đây…” Thiếu Minh chỉ tay vào màn hình laptop, nhưng ngón tay anh lại quẹt nhẹ qua cổ tay cô khi di chuyển.

Sự va chạm nhỏ nhưng mang tính đốt cháy. Kim Ngân thấy tim mình đập nhanh như thể vừa chạy một quãng đường dài. Cô nhận ra anh không hề vô tình.

“Tổng giám đốc, tôi nghĩ chúng ta nên giữ khoảng cách làm việc chuyên nghiệp.” Kim Ngân buộc mình phải lên tiếng, giọng cô hơi khàn.

Thiếu Minh ngẩng đầu lên, ánh mắt hổ phách nhìn thẳng vào cô, không còn vẻ xa cách. Thay vào đó là một ngọn lửa quyến rũ, khiêu khích.

“Khoảng cách chuyên nghiệp?” Anh lặp lại, nhếch mép. Anh lại nghiêng người tới gần hơn, gần đến mức Kim Ngân có thể cảm nhận được hơi ấm tỏa ra từ cơ thể anh. “Cô là trợ lý riêng của tôi. Cô biết mọi bí mật công việc của tôi. Sự gần gũi là điều kiện tiên quyết. Cô nghĩ sao?”

Anh không hề có ý định rút lui. Anh đang thách thức cô, thách thức ranh giới cuối cùng cô dựng lên.

Kim Ngân biết rõ ranh giới này mỏng manh đến nhường nào. Chỉ cần một bước sai lầm, cô sẽ sụp đổ. Cô đang cố gắng nghĩ ra một câu trả lời lạnh lùng, chuyên nghiệp nhất.

Nhưng đúng lúc đó, điện thoại của anh rung lên. Tên của vị hôn thê, Vân An, nhấp nháy trên màn hình.

Mọi căng thẳng bỗng vụt tắt. Kim Ngân lùi lại, sự lạnh lùng trở lại trên gương mặt cô.

Thiếu Minh nhìn màn hình, rồi nhìn Kim Ngân, như thể anh vừa bị đánh thức khỏi một cơn mê. Anh thở dài, sự bực bội hiện rõ.

“Cô về phòng đi. Tiếp tục chỉnh sửa phần rủi ro cá nhân đó. Tôi nghĩ, cô nên biết rõ về việc giữ khoảng cách an toàn hơn ai hết,” anh nói, giọng anh trở nên sắc lạnh trở lại.

Kim Ngân rời đi nhanh chóng, không ngoảnh lại. Nhưng khi cô vừa đóng cánh cửa thông phòng, cô nghe thấy giọng anh cất lên trong điện thoại, dịu dàng và kiên nhẫn.

“Anh đây, em yêu. Anh đang xem tài liệu, có việc gấp gì sao?”

Âm thanh đó là một nhát dao sắc lạnh đâm xuyên qua sự hấp dẫn vừa nhen nhóm. Cô là luật lệ bàn làm việc, là sự chuyên nghiệp. Còn cô gái kia, là người được anh dành cho sự dịu dàng và tương lai.

Kim Ngân tựa vào cánh cửa, trái tim đập thình thịch. Cô hiểu, đây không chỉ là công việc. Đây là mối nguy hiểm cá nhân mà cô phải đối mặt. Và cô, trong sâu thẳm, lại không muốn chạy trốn chút nào. Cô chỉ muốn vượt qua cánh cửa đó, và phá vỡ mọi luật lệ...


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×