Sự kiện trong phòng họp đã định hình lại mối quan hệ của Kim Ngân và Thiếu Minh. Họ không chỉ là đối tác bí mật, mà còn là kẻ nghiện trò chơi quyền lực và dục vọng do chính họ tạo ra.
Vào thứ Sáu, tập đoàn tổ chức một buổi tiệc từ thiện lớn, nơi các nhân vật quan trọng trong giới kinh doanh và xã hội đều góp mặt. Kim Ngân, với vai trò trợ lý cấp cao, phải có mặt để quản lý lịch trình và các giao dịch nhỏ của Thiếu Minh.
Tại buổi tiệc, Vân An xuất hiện rạng rỡ bên cạnh Thiếu Minh. Chiếc nhẫn kim cương trên tay cô dường như phát ra ánh sáng chói lòa, liên tục nhắc nhở Kim Ngân về vị trí thật của mình.
Kim Ngân mặc một chiếc váy đen dài, kín đáo, nhưng vẫn toát lên sự chuyên nghiệp và sức hút. Cô cố gắng giữ khoảng cách an toàn, chỉ giao tiếp khi cần.
Trong lúc đang giải quyết công việc với một đối tác khác – Dương Bách, một doanh nhân trẻ tuổi, lịch thiệp và có vẻ quan tâm đến cô – Thiếu Minh bỉnh nhiên xuất hiện.
Dương Bách đang cúi người, cười nói lịch sự. “Cô Kim Ngân, cô không chỉ thông minh mà còn rất cuốn hút. Cô có muốn cùng tôi ra ngoài bàn về cơ hội đầu tư không?”
Kim Ngân đang cố gắng tìm lời từ chối khéo léo, nhưng Thiếu Minh đã xen vào, giọng nói của anh lạnh buốt như băng.
“Xin lỗi, anh Dương. Cô Kim Ngân đang trong giờ làm việc. Lịch trình riêng của cô ấy, cô ấy sẽ tự sắp xếp. Hiện tại, cô ấy hoàn toàn là của tôi.”
Thiếu Minh nói câu cuối cùng bằng tiếng Anh, nhấn mạnh từ "mine" (của tôi) với một sự chiếm hữu trần trụi.
Dương Bách bối rối lùi lại. Thiếu Minh không đợi phản ứng, anh nắm lấy cổ tay Kim Ngân, kéo cô ra khỏi đám đông.
“Anh đang làm gì vậy?” Kim Ngân giận dữ thì thầm. “Anh không có quyền kiểm soát mối quan hệ cá nhân của tôi!”
Họ đi thẳng vào khu vực hành lang vắng vẻ. Thiếu Minh đẩy cô vào một góc khuất, phía sau một bức bình phong lớn.
“Cá nhân? Cô nói về quan hệ cá nhân nào? Với tôi, hay với tên đó?” Thiếu Minh gầm gừ, ánh mắt anh sắc lạnh và tối sầm lại vì ghen tuông.
“Với bất cứ ai! Anh đã nói đây là thỏa thuận chỉ có thể xác, không cảm xúc, không danh phận. Anh không có quyền ghen!” Kim Ngân cố gắng thoát khỏi anh.
“Tôi không ghen!” Thiếu Minh phủ nhận một cách giận dữ, nhưng hành động của anh lại hoàn toàn ngược lại. Anh áp sát cô vào tường, cơ thể anh trở thành một chiếc lồng giam không lối thoát.
“Anh đang làm mọi thứ để chứng minh điều ngược lại,” cô thách thức.
Thiếu Minh không kìm nén được nữa. Anh cúi xuống, không phải là một nụ hôn lãng mạn, mà là một hành động đánh dấu đầy thô bạo. Anh cắn nhẹ vào môi cô, rồi lướt xuống cổ, cắn mạnh vào xương quai xanh cô.
Kim Ngân rên lên một tiếng nhỏ vì đau đớn và cả khoái cảm bị kích thích bất ngờ.
“Đây là vết cắn đánh dấu,” anh nói khàn khàn, môi anh vẫn còn ở trên da thịt cô. “Đêm qua cô là của tôi. Chiều nay cô là của tôi. Ngày mai, sau khi ngủ dậy, cô vẫn phải là của tôi. Đừng để bất cứ ai chạm vào cô.”
Anh buông cô ra, nhìn vào dấu đỏ trên xương quai xanh cô – một lời tuyên bố ngầm về sự chiếm hữu.
Thiếu Minh nhìn vào dấu vết anh vừa tạo ra, ánh mắt anh có sự thỏa mãn tội lỗi. Anh biết mình đã vi phạm luật lệ của chính mình – luật lệ về việc không cảm xúc. Nhưng anh không thể chấp nhận việc người khác nhìn cô với ánh mắt khao khát như vậy.
Kim Ngân đưa tay lên chạm vào vết cắn. Nó đau, nhưng nó cũng mang đến một sự kích thích nguy hiểm.
“Anh có biết nếu bị phát hiện, chúng ta sẽ mất tất cả không?” Kim Ngân cố gắng kéo anh về với lý trí.
“Tôi không quan tâm. Tôi sẽ không để cô ra đi. Cô là ngọn lửa tôi cần để tồn tại.” Anh nói, và lần đầu tiên, trong giọng anh có sự cầu xin yếu ớt.
Anh lùi lại, chỉnh lại cà vạt. “Quay lại buổi tiệc đi. Đừng để dấu vết đó lộ ra. Cô biết phải làm gì để che giấu nó.”
Kim Ngân đứng đó, cảm thấy trái tim mình bị xé làm đôi. Thiếu Minh vẫn kiên quyết cưới Vân An, nhưng lại ghen tuông và chiếm hữu cô một cách vô lý và tuyệt vọng.
Cô lấy một chiếc khăn choàng mỏng từ túi xách, che đi dấu vết tội lỗi trên cổ.
Khi cô trở lại buổi tiệc, cô thấy Thiếu Minh đang đứng cạnh Vân An, cười nói lịch thiệp, hoàn toàn trở lại vẻ CEO hoàn hảo.
Nhưng Kim Ngân biết, dưới lớp áo vest đắt tiền đó, có một người đàn ông đang mất kiểm soát, và cô là người duy nhất nhìn thấy được sự ghen tuông điên cuồng đó.