Cuộc gặp gỡ bí mật tại khách sạn đã củng cố Hợp Đồng Của Quỷ. Mối quan hệ của họ giờ đây được xây dựng trên sự rõ ràng nguy hiểm: Dục vọng trần trụi và sự kiểm soát tuyệt đối.
Kim Ngân và Trần Thiếu Minh trở lại văn phòng với ý chí thép để che giấu bí mật. Nhưng dưới lớp vỏ chuyên nghiệp, Thiếu Minh bắt đầu tận hưởng trò chơi quyền lực mới này.
Anh bắt đầu có những mệnh lệnh nhỏ mang tính cá nhân, chỉ Kim Ngân mới hiểu.
“Kim Ngân, ly cà phê hôm nay của tôi không đủ nóng. Cô biết tôi cần gì để có thể tập trung cả ngày, đúng không?”
Kim Ngân hiểu. “Tập trung” là mật mã cho sự thỏa mãn mà anh đã có đêm qua. Đó là một cách anh khẳng định sự sở hữu cô ngay cả trong giờ làm việc.
Đỉnh điểm của sự căng thẳng xảy ra vào một chiều thứ Ba. Thiếu Minh có một cuộc họp kéo dài với các đối tác nước ngoài. Kim Ngân ngồi ngay cạnh anh, ghi chép. Cô mặc một chiếc áo sơ mi lụa trắng và váy bút chì đen – trang phục kín đáo nhất.
Thiếu Minh, đang say sưa thuyết trình về chiến lược mới, đột ngột chạm chân cô dưới gầm bàn.
Đó là một cú chạm cố ý, mạnh mẽ, không phải vô tình.
Kim Ngân gần như nghẹt thở. Cô cố gắng duy trì vẻ mặt bình thản, nhưng bên trong, cô cảm thấy nóng ran. Anh đang chơi một trò chơi nguy hiểm.
Anh vẫn tiếp tục nói, giọng anh trầm ổn, chuyên nghiệp, nhưng bàn chân anh lại lướt nhẹ, vuốt ve bàn chân cô, rồi men lên mắt cá chân.
Kim Ngân biết rõ, bất kỳ phản ứng nào của cô cũng sẽ khiến mọi người trong phòng chú ý. Cô buộc mình phải giữ tay ghi chép ổn định.
“Và chính sách phân phối này, chúng ta cần phải đảm bảo nó hoàn toàn minh bạch,” Thiếu Minh nói, ánh mắt anh lướt qua mọi người, nhưng bàn chân anh lại nhấn mạnh vào chân cô.
Đây là sự kiểm soát tối cao. Anh có thể chiếm đoạt cô, làm cô tan chảy ngay dưới mũi đối tác, mà không ai hay biết.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Thiếu Minh ra lệnh: “Kim Ngân, ở lại. Tôi cần cô xác nhận lại toàn bộ dữ liệu. Gửi tin nhắn cho bảo vệ, báo rằng chúng ta sẽ làm việc muộn.”
Cô biết rõ mục đích thật sự. Cô gửi tin nhắn, tay cô run nhẹ.
Khoảnh khắc cánh cửa phòng họp đóng lại, Thiếu Minh quay lại, ánh mắt anh sáng rực lên như thú săn mồi. Anh đi thẳng đến khóa cửa.
“Cô có vẻ thích thú với trò chơi của tôi dưới gầm bàn không, Trợ lý Kim Ngân?” Giọng anh mang theo sự khiêu khích và hưng phấn của người chiến thắng.
“Anh quá nguy hiểm,” cô thở dốc.
“Đúng, và cô yêu sự nguy hiểm đó.”
Anh túm lấy cô, kéo cô lại gần.
“Cô nói cô sẽ phục tùng tôi trong vùng cấm. Nhưng tôi muốn cô phục tùng tôi ngay tại đây, nơi tôi có quyền lực tuyệt đối.”
Thiếu Minh đẩy cô lại bàn họp. Không phải chiếc bàn gỗ óc chó trong văn phòng riêng, mà là chiếc bàn họp dài, lạnh lẽo, nơi chỉ vài phút trước hàng chục con mắt đang nhìn vào cô.
Anh xé toạc chiếc áo sơ mi lụa trắng của cô. Âm thanh vải rách trong sự im lặng của căn phòng họp chính là sự phá vỡ hoàn toàn luật lệ.
Cảnh tượng này quá kích thích. Kim Ngân vòng tay ôm lấy anh, đáp lại bằng sự liều lĩnh của một người không còn gì để mất.
Thiếu Minh bế cô lên, đặt cô nằm ngửa trên mặt bàn lạnh. Anh nhìn cô, ánh mắt anh tràn đầy sự chiếm hữu và thống trị.
Anh đặt một nụ hôn sâu và chậm rãi lên môi cô, rồi lướt xuống, dừng lại nơi cổ.
“Đây là phòng thí nghiệm của tôi,” anh thì thầm, giọng anh đầy quyền lực. “Và cô là người duy nhất được phép ở đây. Cô là bí mật của tôi.”
Anh làm chủ hoàn toàn, chiếm đoạt cô bằng sự mạnh mẽ và thô bạo. Sự hồi hộp và tội lỗi khi làm chuyện này trong một không gian công khai khiến cả hai hưng phấn đến tột độ.
Mùi gỗ, giấy tờ và sự hoang dã của họ hòa lẫn. Kim Ngân rên rỉ trong im lặng, cắn chặt môi để không phát ra tiếng động lớn. Cô là nô lệ của anh trong khoảnh khắc này, hoàn toàn phục tùng quyền lực thể xác và tinh thần anh.
Khi mọi chuyện kết thúc, Thiếu Minh kéo Kim Ngân dậy, chỉnh đốn lại trang phục cho cô một cách vội vã.
“Dọn dẹp nhanh. Chúng ta phải đi trước khi bảo vệ tuần tra,” anh nói, giọng anh đã trở lại sự lạnh lùng quen thuộc.
Kim Ngân không nói gì. Cô chỉ nhìn vào chiếc áo sơ mi lụa bị rách của mình, như một bằng chứng không thể chối cãi về trò chơi quyền lực vừa diễn ra.
Khi cả hai bước ra khỏi phòng họp, Thiếu Minh đi trước, Kim Ngân đi sau, hoàn toàn khô khan và chuyên nghiệp.
Nhưng Kim Ngân biết, cô đã bị đánh dấu. Chiếc bàn họp lạnh lẽo giờ đây đã trở thành chứng nhân cho sự sa ngã đầy đam mê của cô.