Hà Nội đêm tháng mười chìm trong màn mưa lất phất, nhưng bên trong Sảnh Phượng Hoàng của khách sạn Hoàng Gia, không khí lại nóng rực bởi mùi hương của tham vọng và sự xa xỉ. Đây là buổi đấu giá từ thiện thường niên, nơi giới thượng lưu tụ tập để mua bán những món đồ nghệ thuật đắt đỏ, nhưng thực chất, là một sàn đấu quyền lực ngầm.
Trong góc khuất của khán phòng, Mỹ An ngồi lặng lẽ như một cái bóng. Chiếc váy dạ hội cũ kỹ không thể che giấu vẻ mệt mỏi trên khuôn mặt cô, nhưng đôi mắt cô, ẩn dưới hàng mi dài, lại ánh lên sự kiên định đến đau lòng. Cô không phải là khách mời, cô là người giao nộp tài sản cuối cùng: bức tranh sơn dầu mang tên "Tĩnh Lặng Hư Vô".
"Tĩnh Lặng Hư Vô" là bức tranh đỉnh cao của Mỹ An, một tác phẩm đã thắng giải quốc tế. Nhưng đêm nay, nó không phải là vinh quang mà là sự cứu rỗi cuối cùng, là ân huệ để cô thoát khỏi vòng vây nợ nần khổng lồ sau vụ tai nạn kinh hoàng ba năm trước—vụ tai nạn không chỉ cướp đi gia sản mà còn tước đoạt giọng nói của cô.
Ánh đèn sân khấu rọi vào bức tranh, làm nổi bật sắc thái trầm buồn nhưng đầy mãnh liệt của nó. Người điều khiển cuộc đấu giá bắt đầu hô vang. Giá khởi điểm đã cao ngất ngưởng, nhưng mỗi lần tiếng búa gõ xuống lại đẩy tim Mỹ An chùng thêm một nhịp. Cô biết, sau đêm nay, cô sẽ mất tất cả, chỉ còn lại sự câm lặng đáng sợ của chính mình.
Đột nhiên, một luồng khí lạnh lẽo quét qua khán phòng. Cửa sảnh mở ra, và một người đàn ông bước vào. Trần Dũng.
Trần Dũng, Tổng tài của Tập đoàn BĐS Đông Á, là hiện thân của quyền lực không khoan nhượng. Anh mặc bộ vest đen cắt may hoàn hảo, gương mặt góc cạnh lạnh lùng không biểu lộ một chút cảm xúc. Anh được mệnh danh là "Vua Sói" – kẻ chỉ nhìn vào lợi ích, không bao giờ nhìn vào cảm xúc. Đôi mắt anh sắc bén, quét một vòng và dừng lại ngay trên bức tranh.
Anh không ngồi vào vị trí được sắp sẵn, mà đứng tựa vào cột trụ, toát ra áp lực vô hình khiến những tiếng hô giá xung quanh cũng phải dịu lại.
"Một trăm năm mươi triệu đô la!" Một giọng nói vang lên từ phía bàn VIP.
Trần Dũng nâng tay, không một tiếng động, chỉ bằng một cái nhấc ngón tay cái lạnh lùng.
"Hai trăm triệu đô la!" Người điều khiển đấu giá run rẩy hô lên.
Cả khán phòng im lặng. Không ai dám đối đầu với "Vua Sói" khi anh đã ra tay. Hơn nữa, mức giá đó đã vượt xa giá trị thị trường của bức tranh.
Mỹ An ngước nhìn Trần Dũng. Ánh mắt cô chạm vào sự trống rỗng trong mắt anh. Người đàn ông này không hề yêu nghệ thuật, anh mua nó vì một mục đích khác, một mục đích bí ẩn và đầy tính toán.
"Bức 'Tĩnh Lặng Hư Vô' thuộc về ngài Trần Dũng!" Tiếng búa kết thúc.
Nước mắt trực trào trong mắt Mỹ An. Bức tranh đã cứu cô, nhưng cũng là dấu chấm hết cho cuộc đời nghệ thuật của cô.
Mỹ An chờ đợi ở phòng hậu sảnh để hoàn tất thủ tục. Cô không ngờ Trần Dũng lại yêu cầu gặp riêng cô.
Khi anh bước vào căn phòng nhỏ, không gian dường như bị thu hẹp lại bởi sức mạnh và sự lạnh lẽo anh mang theo.
"Cô Mỹ An," giọng anh trầm, rõ ràng, không pha lẫn chút thiện cảm nào. "Tôi muốn nói chuyện về một hợp đồng khác, không liên quan đến bức tranh."
Mỹ An lấy cuốn sổ nhỏ và cây bút chì, viết: Thưa ngài Trần, tôi không còn gì để bán nữa.
Trần Dũng nhìn dòng chữ, khóe môi khẽ nhếch lên một nụ cười gần như không tồn tại. "Tôi không mua tài sản. Tôi mua danh nghĩa. Tôi cần một người vợ hợp pháp trong một năm để giải quyết vấn đề thừa kế. Cô là lựa chọn hoàn hảo."
Mỹ An ngỡ ngàng. Cô viết lại: Tại sao lại là tôi? Ngài có thể chọn bất kỳ thiên kim tiểu thư nào.
"Vì cô câm," Trần Dũng nói thẳng thừng, như một nhát dao xuyên qua tim cô. "Cô sẽ không nói, không làm phiền, không đòi hỏi, không tiết lộ bí mật. Một cuộc hôn nhân câm lặng, chỉ là danh nghĩa, tuyệt đối không có cảm xúc."
Anh đặt một bản hợp đồng dày lên bàn, cùng với một tấm séc có chữ số khiến Mỹ An choáng váng – mười tỷ đồng, nhiều hơn gấp năm lần số tiền cô nhận được từ bức tranh.
"Mười tỷ cho một năm im lặng. Cô có thể trả hết nợ nần, sống một cuộc đời mới sau khi hợp đồng kết thúc. Nhiệm vụ của cô chỉ là diễn vai 'Trần phu nhân' hoàn hảo trước công chúng."
Mỹ An nhìn chằm chằm vào tấm séc, sau đó là đôi mắt sắt đá của anh. Cô cảm thấy bị sỉ nhục, nhưng đồng thời, cô thấy cánh cửa sống còn đang mở ra. Mười tỷ là cơ hội duy nhất để cô bảo vệ em gái đang du học và tránh khỏi những kẻ truy đuổi nợ nần.
Cô viết lên giấy bằng tay run rẩy: Điều khoản: Tôi sẽ có một căn phòng riêng biệt và không bao giờ phải chịu sự đụng chạm nào từ ngài.
Trần Dũng liếc nhìn điều khoản. "Đương nhiên. Đây chỉ là một giao dịch kinh doanh. Danh dự của tôi quan trọng hơn những thứ tầm thường đó."
Anh ký tên mình vào bản hợp đồng với nét chữ sắc như dao. Sau đó, anh đẩy bút về phía cô.
Mỹ An nắm chặt cây bút. Đây là một giao dịch bán linh hồn. Cô không thể nói ra tiếng "Đồng ý" đầy nhục nhã, nhưng những ngón tay cô buộc phải hành động.
Cô đặt bút xuống, viết một chữ cái thật to trên dòng trống: AN.
Ký xong, cô ngước nhìn anh, đôi mắt cô không còn sự mệt mỏi hay đau khổ nữa, mà thay vào đó là sự lạnh lùng đối đáp. Cô là một quân cờ, và cô chấp nhận ván cờ này.
Trần Dũng nhặt bản hợp đồng lên. Anh không nói gì, chỉ gật đầu nhẹ. "Tốt. Ngày mai, 8 giờ sáng, thư ký của tôi sẽ đến đón cô. Chuẩn bị mọi thứ."
Anh quay lưng bước đi, để lại Mỹ An một mình trong căn phòng lạnh lẽo. Cô đưa tay chạm vào cổ họng mình, nơi giọng nói đã biến mất. Cô tự nhủ: "Một năm thôi, chỉ một năm nữa thôi, mình sẽ lại được tự do." Nhưng đâu đó trong tâm hồn, cô biết rằng, sự tĩnh lặng này vừa mới bắt đầu.