tình yêu từ hợp đồng câm lặng

Chương 2: Hợp Đồng Bằng Lời Câm Lặng và Những Quy Tắc Của Sói


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hồi 1: Lồng Son Bằng Thép và Thủy Tinh

Biệt thự của Trần Dũng nằm trên đỉnh đồi riêng biệt, bao phủ bởi màu trắng, xám và kính. Nó vĩ đại, hiện đại, nhưng hoàn toàn lạnh lẽo—như chính con người anh. Mỹ An bước vào, mang theo chỉ một chiếc vali nhỏ và những mảnh vỡ của cuộc đời mình. Cô không được phép mang theo quá khứ.

"Nơi này rộng hơn cung điện của cha tôi," Mỹ An gõ lên chiếc máy tính bảng mỏng dính mà Trần Dũng đã chuẩn bị riêng cho cô. Thiết bị này không có kết nối internet, chỉ có một trình soạn thảo văn bản. Đó là cách anh kiểm soát tiếng nói của cô.

Trần Dũng, đang đứng bên cửa sổ kính lớn nhìn ra thành phố, không quay lại. "Đông Á Group là đế chế, không phải vương quốc. Và đây là nơi trú ẩn, không phải nhà. Cô được phép dùng bất kỳ phòng nào, ngoại trừ cánh phía Tây. Đó là lãnh thổ của tôi."

Anh quay lại, ánh mắt sắc như dao găm. Mỹ An đã tắm rửa và thay một chiếc váy lụa đơn giản màu xanh than. Cô vẫn giữ vẻ ngoài mong manh, nhưng sự điềm tĩnh trong đôi mắt cô đã khiến Trần Dũng phải nheo mắt. Cô không nhìn xuống.

"Tôi đã cho người sắp xếp một thư phòng nhỏ cho cô ở tầng hai, nơi cô có thể vẽ. Cô cũng có một chiếc điện thoại vệ tinh để liên lạc khẩn cấp với Thư ký Tề hoặc tôi. Ngoài ra, cô không cần bất kỳ phương tiện truyền thông nào khác," Trần Dũng nói. Anh đưa cho cô một cuốn sổ tay bìa da đen. "Tất cả quy tắc của chúng ta được viết ở đây. Cô có giờ để đọc và tuân thủ."

Mỹ An không cầm cuốn sổ. Cô viết lên máy tính bảng: “Tôi chỉ có một quy tắc: Hợp đồng chỉ bao gồm việc xuất hiện trước công chúng. Tôi không phải là tài sản nội thất. Tôi sẽ không làm gì trái với lương tâm mình.”

Trần Dũng nhếch mép. "Lương tâm? Cô đã bán nó cho tôi để đổi lấy tỷ đồng và sự trả thù, Mỹ An. Nhưng được thôi. Tôi có thể chấp nhận sự bướng bỉnh miễn là nó im lặng và hiệu quả."

Anh bước đến gần cô, cao lớn và áp bức. "Đây là Quy tắc Vàng: Sự câm lặng của cô phải là vũ khí. Sự hiện diện của cô phải là uy quyền. Cô không cần nói, nhưng cô phải khiến người khác nghe thấy cô. Nếu cô làm tôi mất mặt trước công chúng, hợp đồng kết thúc, và tôi sẽ không đảm bảo an toàn cho Hoàng gia."

Đó là lời đe dọa trực diện nhất. Mỹ An nhìn thẳng vào mắt anh, gõ một dòng duy nhất, như một lời thề: “Tôi sẽ làm tốt hơn cả mong đợi của anh.”

Hồi 2: Thư Phòng Lạnh và Sức Mạnh Của Nét Cọ

Cuộc sống hôn nhân của họ là một bản hợp đồng được thực hiện với sự chính xác tuyệt đối. Mỹ An sống trong biệt thự mà không tạo ra bất kỳ tiếng động nào. Cô ăn tối một mình trong phòng ăn rộng lớn, tập thể dục trong phòng gym riêng, và dành phần lớn thời gian trong thư phòng nhỏ của mình.

Trần Dũng, Vua Sói bận rộn, dành phần lớn thời gian ở Đông Á Group. Anh chỉ về nhà vào lúc nửa đêm, và thường là người đầu tiên rời đi vào buổi sáng. Hai người hiếm khi chạm mặt.

Nhưng sự im lặng của Mỹ An lại trở thành một thứ âm thanh chói tai trong không gian rộng lớn đó.

Trần Dũng, một người cực kỳ kiểm soát, bắt đầu nhận ra những thay đổi tinh tế trong căn nhà. Mỹ An đã sắp xếp lại thư viện của anh—theo chủ đề, không phải theo thứ tự alphabet như Thư ký Tề đã làm. Cô đã thêm một đóa hoa hồng đen đơn lẻ vào bình hoa pha lê trong phòng khách. Cô đã di chuyển bức tượng điêu khắc trừu tượng ở hành lang, khiến ánh sáng ban mai chiếu thẳng vào nó, làm nổi bật các đường nét hơn.

Cô làm tất cả những điều đó một cách thầm lặng, như một bóng ma đang khẳng định sự tồn tại của mình.

Một buổi chiều, Trần Dũng về sớm. Anh tìm thấy Mỹ An trong thư phòng nhỏ. Cô đang ngồi trên sàn gỗ, không phải trên ghế, toàn thân dính đầy than chì và sơn dầu. Cô đang vẽ.

Bức tranh cô vẽ không phải là phong cảnh hay chân dung, mà là một bức vẽ trừu tượng đầy bạo lực về cảm xúc: Đen và Đỏ. Màu đen dày đặc, nặng nề, như thể nó đang đè nén tất cả sự sống, nhưng ở trung tâm, một vệt đỏ rực rỡ, sắc nhọn xé toạc lớp màu đen đó, như một tiếng hét không thành lời.

Trần Dũng đứng ở ngưỡng cửa, không lên tiếng. Anh không hiểu nghệ thuật, nhưng anh cảm nhận được cơn thịnh nộ đang bị kìm nén trong bức tranh đó. Đó là cơn thịnh nộ không chỉ vì vụ tai nạn, mà là sự giận dữ đối với hợp đồng này, với sự câm lặng này, với số phận đã bị tước đoạt.

Mỹ An không hề ngẩng đầu lên. Cô biết anh ở đó. Cô dùng toàn bộ sức lực của mình để vẽ, dùng nét cọ như những cú đấm, biến sự câm lặng thành hình hài hữu hình.

Trần Dũng chưa bao giờ gặp một người phụ nữ nào dám thể hiện sự thách thức rõ ràng như vậy trong lãnh thổ của anh. Anh không tức giận. Anh cảm thấy một sự tò mò lạnh lẽo.

Anh gõ lên khung cửa: “Mạnh mẽ. Nhưng thiếu đi sự chính xác. Nó cần một mục tiêu.”

Mỹ An cuối cùng cũng ngẩng đầu. Cô nhìn anh, rồi nhìn bức tranh, và gõ: “Mục tiêu của tôi không phải là nghệ thuật. Mục tiêu của tôi là sự thật.”

Hồi 3: Phép Thử Lòng Tin và Bữa Tiệc Sói

Ba tuần sau, Trần Dũng và Mỹ An có buổi ra mắt công chúng đầu tiên với tư cách là vợ chồng tại Bữa Tiệc Kỷ Niệm 50 Năm Đông Á Group. Sự kiện này là một phép thử về lòng tin và sự tôn trọng của anh dành cho cô, cũng như sự tuân thủ hợp đồng của cô.

Trước khi đi, Trần Dũng bước vào phòng thay đồ của Mỹ An. Cô đã mặc một chiếc đầm dạ hội màu xanh ngọc bích đơn giản, nhưng cắt may tinh tế, tôn lên vóc dáng mảnh dẻ và làn da trắng sứ.

"Đơn giản quá," Trần Dũng bình luận, giọng anh không chấp nhận. "Phu nhân Trần Dũng phải là trung tâm của mọi sự chú ý. Cô không thể trông giống như một khách mời nhạt nhòa."

Mỹ An viết nhanh: “Sự chú ý đến từ tiền bạc và sự xa hoa là sự chú ý hời hợt. Tôi sẽ thu hút sự chú ý bằng sự tĩnh lặng.”

Cô không cần đồ trang sức lộng lẫy. Cô chỉ đeo chiếc vòng cổ ngọc bích duy nhất mà Trần Dũng tặng trong đêm ký hợp đồng—một món đồ trang sức đơn giản nhưng tinh xảo, ẩn chứa một bí mật.

"Anh muốn em phải trông như một Hoa Hồng Đen kiêu hãnh," Trần Dũng gõ, giọng anh hạ thấp.

Mỹ An mỉm cười, một nụ cười lạnh lùng và bí ẩn. Cô gõ: “Hoa Hồng Đen không cần trang sức. Nó chỉ cần một Vua Sói đứng bên cạnh để khẳng định uy quyền.”

Trần Dũng nhìn cô. Cô không chỉ chấp nhận vai diễn. Cô đang viết lại kịch bản.

Khi họ bước vào buổi tiệc, không khí như ngừng lại. Trần Dũng, người đàn ông quyền lực nhất châu Á, và cô vợ câm, người đã từng là tiểu thư danh giá nay bị hủy hoại. Họ là tâm điểm của hàng ngàn ánh mắt.

Những lời thì thầm bắt đầu lan ra ngay lập tức. “Cô ấy đẹp thật, nhưng thật đáng tiếc...”, “Trần Dũng lấy cô ta chỉ vì hợp đồng và tài sản của Hoàng gia đã mất.”, “Cô ấy sẽ làm bẽ mặt anh ta thôi, câm lặng như một món đồ trưng bày.”

Trần Dũng, nắm tay Mỹ An, đi qua đám đông. Anh không nói một lời với những người xung quanh. Ánh mắt anh lạnh lùng và dứt khoát, tuyên bố sự bảo vệ tuyệt đối dành cho người phụ nữ bên cạnh.

Mỹ An, đối diện với những ánh mắt tò mò và ác ý, không hề nao núng. Cô ngước nhìn lên, duy trì một vẻ mặt hoàn toàn bình tĩnh, gần như thờ ơ. Khi một nhóm phụ nữ cố gắng thăm dò bằng những câu hỏi phức tạp về quá khứ của cô, Mỹ An chỉ mỉm cười, chạm nhẹ vào tay Trần Dũng, và lắc đầu nhẹ nhàng. Cử chỉ đó, vừa duyên dáng vừa dứt khoát, khiến nhóm người đó phải rút lui trong sự bối rối.

Cô đã chiến thắng. Sự câm lặng của cô, kết hợp với uy quyền của Trần Dũng, đã trở thành một hào quang không thể xuyên thủng.

Hồi 4: Dấu Hiệu Đầu Tiên Của Sự Rạn Nứt

Sự kiện đang diễn ra suôn sẻ cho đến khi Hoàng Thiên xuất hiện. Hắn là một trong những đối thủ kinh doanh lớn nhất của Trần Dũng, người được đồn đoán có liên quan mật thiết đến sự sụp đổ của Hoàng gia.

Hoàng Thiên tiến đến, cùng với Lệ Băng (bạn gái cũ của Mỹ An và người đứng sau vụ tai nạn, điều mà Mỹ An chưa thể nhớ hết).

"Chào mừng, Trần Dũng. Chúc mừng cuộc hôn nhân... bất đắc dĩ này," Hoàng Thiên nói, giọng hắn đầy vẻ châm chọc. Hắn nhìn Mỹ An với ánh mắt khinh miệt. "Cô gái câm làm phu nhân. Thật là một chiêu trò PR tuyệt vời, Trần Dũng."

Lệ Băng, bên cạnh Hoàng Thiên, cố gắng thể hiện sự đồng cảm giả tạo. "An à, em vẫn ổn chứ? Chị đã rất lo lắng. Đáng lẽ em nên ở nhà tĩnh dưỡng, em không nên đối diện với đám đông này. Em cần sự yên tĩnh."

Hoàng Thiên tiếp tục khiêu khích: "Nghe nói cô ta bị chấn thương tâm lý sau vụ tai nạn. Trần Dũng, anh nên cho cô ta được nghỉ ngơi. Đừng lôi cô ta ra ngoài như một món đồ trưng bày mới mẻ."

Hoàng Thiên không chỉ tấn công Mỹ An. Hắn đang tấn công danh dự của Trần Dũng và tính hợp pháp của cuộc hôn nhân.

Mỹ An đột nhiên cảm thấy một cơn choáng váng ập đến. Khuôn mặt Hoàng Thiên, giọng nói của Lệ Băng... một mảnh ký ức vụn vỡ lóe lên trong đầu cô: mùi thuốc lá, chiếc xe lớn... Cô nắm chặt tay Trần Dũng. Tay cô run rẩy.

Trần Dũng cảm nhận được sự hoảng loạn của cô. Anh lập tức kích hoạt chế độ Vua Sói.

"Hoàng Thiên," Trần Dũng nói, giọng anh trầm và lạnh, thu hút sự chú ý của toàn bộ khu vực xung quanh. "Bản thân tôi không bao giờ cần chiêu trò PR. Cuộc hôn nhân này là sự lựa chọn. Nếu cô ấy là 'món đồ trưng bày,' thì cô ấy là báu vật quý giá nhất mà không kẻ nào có thể chạm vào. Cô ấy là Mỹ An, và sự câm lặng của cô ấy còn có giá trị hơn cả lời nói dối của các người."

Anh siết tay Mỹ An, ánh mắt anh cảnh cáo mọi người. "Ai dám nói một lời xúc phạm nào đến phu nhân của tôi sẽ phải đối mặt với toàn bộ sức mạnh của Đông Á Group. Đây là lời cảnh cáo cuối cùng."

Hoàng Thiên và Lệ Băng hiểu rằng họ đã đi quá giới hạn. Họ rút lui trong sự giận dữ.

Hồi 5: Vết Nứt Trên Lớp Băng

Khi họ rời khỏi buổi tiệc sớm, Mỹ An đã hoàn toàn kiệt sức. Cô run rẩy không kiểm soát, nước mắt chảy dài trên má, nhưng vẫn không phát ra một âm thanh nào.

Về đến biệt thự, cô lao vào thư phòng, lấy ra một tờ giấy than và vẽ điên cuồng. Cô vẽ chiếc xe, bóng dáng một người đàn ông mờ ảo, và chiếc nhẫn lớn trên ngón tay hắn. Cô cố gắng nhớ lại mùi thuốc lá và âm thanh của tiếng quát tháo.

Trần Dũng theo cô vào. Anh nhìn cô, lần đầu tiên anh thấy sự bất lực tột cùng của cô. Đó không phải là người phụ nữ cứng rắn trong cuộc họp hay kiêu hãnh trong buổi tiệc. Đây là một linh hồn bị mắc kẹt.

Anh không nói gì. Anh chỉ đưa cho cô một khăn giấy và một chai nước.

Mỹ An, sự phòng thủ đã hoàn toàn sụp đổ, gõ lên máy tính bảng, dòng chữ run rẩy và đầy đau đớn: “Hoàng Thiên và Lệ Băng... Họ có liên quan. Tôi cảm thấy họ. Đó không phải là tai nạn. Họ đã cố gắng giết tôi. Anh phải tin tôi, Trần Dũng! Anh phải!”

Trần Dũng nhìn dòng chữ, nhìn khuôn mặt đau khổ của cô, và nhìn bức vẽ than chì đầy sự hoảng loạn. Lần đầu tiên, lý trí Sói và trái tim con người trong anh mâu thuẫn.

Anh đã lấy cô vì hợp đồng và sự ổn định. Nhưng bây giờ, anh thấy một người phụ nữ thực sự bị tổn thương, và một lời buộc tội nghiêm trọng, trực tiếp vào những đối thủ của anh.

Anh cầm máy tính bảng, gõ câu trả lời, giọng anh không còn lạnh lùng, mà là sự hứa hẹn của một chiến binh: “Tôi không tin Hoàng Thiên. Nhưng tôi tin vào mắt em. Em đã nói, Mỹ An: Bí Mật + Trần Dũng: Quyền Lực = Sự Thật.”

Anh đặt máy tính bảng xuống, nắm lấy tay cô, ngăn cô vẽ tiếp. "Hợp đồng đã hoàn thành một phần. Bây giờ, chúng ta sẽ bắt đầu phần hai: Tìm kiếm Sự Thật Tuyệt Đối."

Trần Dũng rời khỏi phòng, đi thẳng đến văn phòng của Thư ký Tề, nơi anh đã ra lệnh lắp đặt hệ thống giám sát và liên lạc an toàn.

"Tề," Trần Dũng ra lệnh, giọng anh sắc như một lưỡi kiếm. "Sử dụng tất cả nguồn lực của Đông Á. Điều tra lại vụ tai nạn của Mỹ An ba năm trước. Tập trung vào hai điểm: Hoàng Thiên và Lệ Băng.

Tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nào của một chiếc xe SUV lớn màu tối ở hiện trường. Lật tung mọi thứ. Tôi muốn sự thật. Tuyệt đối."

Đêm đó, Mỹ An ngủ thiếp đi trong thư phòng, với chiếc vòng cổ ngọc bích trên tay, cảm thấy một chút ấm áp nhỏ nhoi.

Trần Dũng đứng trên ban công, nhìn về phía thành phố. Anh đã bước vào một cuộc chiến mới, không phải vì tiền bạc, mà vì lời hứa không thành lời của một người phụ nữ câm.

Hợp đồng đã kết thúc. Liên minh bắt đầu.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×