tình yêu từ hợp đồng câm lặng

Chương 6: Lửa Thử Vàng và Tiếng Nói Thầm Lặng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hồi 1: Lửa Hận Thù và Liên Minh Độc Dược

Sự sụp đổ của Ông Phong không mang lại hòa bình, mà là sự châm ngòi cho một cuộc chiến tàn khốc hơn. Lệ Băng và Hoàng Thiên, những con rối bị cắt dây, nay tự thấy mình bị đẩy vào chân tường. Cả hai hiểu rằng, Vua Sói Trần Dũng đã đánh thức sức mạnh thật sự của Mỹ An, và nếu không hành động ngay lập tức, họ sẽ là mục tiêu tiếp theo.

Họ gặp nhau tại một căn penthouse bí mật, không phải để chia sẻ quyền lực, mà để chia sẻ nỗi hận thù.

Lệ Băng, khuôn mặt hằn lên sự cay độc: "Ngụy biện! Tôi đã nói với anh ta ngay từ đầu, sự im lặng của con nhỏ đó là một cái bẫy! Giờ thì sao? Cha tôi bị tống vào tù! Tất cả mọi thứ! Tôi sẽ không để yên cho con tiện nhân đó và cái tên Trần Dũng lạnh lùng kia!"

Hoàng Thiên, dù hèn nhát, nhưng nỗi sợ bị phá sản đã khiến hắn ta trở nên liều lĩnh: "Ông Phong bị bắt vì tội tham nhũng tài chính. Trần Dũng làm điều đó rất sạch sẽ. Chúng ta không thể tấn công Đông Á bằng tiền nữa. Chúng ta phải tấn công bằng thứ mà Trần Dũng sợ nhất: danh tiếng."

Lệ Băng nhếch mép, ánh mắt cô ta lóe lên sự tàn nhẫn: "Danh tiếng ư? Hắn là một con sói không có quá khứ. Hắn đã mua lại Đông Á từ một đống tro tàn của cha hắn. Chúng ta hãy đào bới xem bùn lầy nào đã tạo nên vị Vua Sói này. Anh ta không phải là người thánh thiện. Anh ta đã từng phải giẫm lên xác người để đứng lên vị trí này."

Họ quyết định hợp tác. Lệ Băng dùng mạng lưới truyền thông và mối quan hệ ngầm của cha cô ta (Ông Phong) trong giới chính trị. Hoàng Thiên sử dụng khối tài sản còn lại để mua chuộc các cựu nhân viên bị Trần Dũng sa thải trong quá trình tái cơ cấu tập đoàn ba năm trước. Mục tiêu của họ: Tạo ra một cơn bão truyền thông, bôi nhọ quá khứ và đạo đức của Trần Dũng, khiến Hội đồng Quản trị và công chúng mất lòng tin vào người đứng đầu Đông Á.

Đòn đánh đầu tiên của họ là một bài báo nặc danh được đăng tải trên một trang web tin tức đen, ngay lập tức lan truyền trên mạng xã hội. Tiêu đề gây sốc: "Sự Thật Đằng Sau Sự Thao Túng Quyền Lực: Trần Dũng - Kẻ Sát Nhân Áo Vest."

Bài báo cáo buộc Trần Dũng đã dùng thủ đoạn phi pháp, thậm chí là ép buộc và đe dọa, để chiếm đoạt tài sản của các đối tác cũ, dẫn đến cái chết oan uổng của một số nhân vật trong giới kinh doanh. Mặc dù không có bằng chứng trực tiếp, nhưng sự khéo léo của bài viết đã gieo rắc sự nghi ngờ, đúng vào thời điểm Đông Á vừa trải qua scandal nội bộ.

Hồi 2: Ranh Giới Mềm Mỏng và Ngôn Ngữ Của Da Thịt

Trong khi thế giới bên ngoài đang dậy sóng, không gian giữa Trần Dũng và Mỹ An lại đang ấm dần lên. Lời thầm thì "Đừng... đi" của Mỹ An đã xé tan bức tường băng giá cuối cùng giữa họ.

Trần Dũng không ép buộc cô vào bất kỳ vai trò mới nào. Anh hiểu rằng sự phục hồi của Mỹ An là một hành trình dài và cô cần sự tôn trọng tuyệt đối. Tuy nhiên, ranh giới vật lý đã được xóa mờ. Mỹ An chuyển sang căn phòng liền kề với thư phòng của anh, nơi cô cảm thấy an toàn nhất. Căn phòng của cô được trang bị ánh sáng ấm áp, đầy đủ dụng cụ vẽ và một chiếc giường lớn hướng ra khu vườn.

Mỗi tối, sau khi hoàn thành công việc, họ ngồi đối diện nhau. Không còn là công việc, chỉ là sự hiện diện.

Một đêm nọ, Trần Dũng đang đọc báo cáo, Mỹ An ngồi vẽ trên một cuốn sổ tay. Cô không vẽ những hình ảnh trừu tượng nữa, mà cô vẽ những vật thể cụ thể: một chiếc cà vạt bị nới lỏng, bàn tay anh đang cầm bút, ánh mắt tập trung của anh.

Anh ngước lên, thấy cô đang nhìn anh. Anh mỉm cười nhẹ.

"Anh không nghĩ em sẽ quay lại với hội họa sớm như vậy," anh gõ lên máy tính bảng.

Mỹ An gõ trả lời, nét chữ cô đã chắc chắn hơn: “Tôi phải nắm bắt những khoảnh khắc mà tôi đã bỏ lỡ. Đặc biệt là những khoảnh khắc bình yên.”

Trần Dũng hiểu ý cô. Sự bình yên của cô được định nghĩa bởi sự hiện diện của anh.

Sau đó, Mỹ An làm một điều bất ngờ. Cô đặt máy tính bảng xuống, đứng dậy, và bước đến bên anh. Cô dùng ngón tay thon dài, nhẹ nhàng chạm vào vết sẹo mờ ở thái dương anh—một dấu vết mà anh có được trong vụ tai nạn xe hơi thời niên thiếu, khi anh gần như mất đi mạng sống.

Cô thì thầm, giọng cô vẫn khô khốc, nhưng rõ ràng hơn lần trước: "Đau... không?"

Trần Dũng cảm thấy trái tim mình như bị siết lại. Đó là lần đầu tiên cô hỏi anh về cảm xúc của anh, về tổn thương của anh, không phải về công lý của cô. Anh nắm lấy tay cô, đặt một nụ hôn lên mu bàn tay cô.

"Không, không còn đau nữa," anh nói. "Vết thương của anh đã lành từ lâu. Nhưng vết thương của em... anh muốn tự tay chữa lành."

Anh ôm cô, một cái ôm dịu dàng, không vội vã. Cô tựa đầu vào ngực anh, cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ và đều đặn. Cô cảm thấy được che chở hoàn toàn. Sự an toàn tuyệt đối này giúp cô vượt qua rào cản tâm lý. Cô bắt đầu dùng giọng nói của mình để giao tiếp những nhu cầu cơ bản với anh: "Nước," "Lạnh," "Ở lại."

Mỗi âm thanh nhỏ bé đó đều là một chiến thắng vĩ đại. Trần Dũng đã không còn chỉ là Vua Sói mà đã trở thành người lắng nghe kiên nhẫn nhất.

Hồi 3: Cơn Bão Đen Tối

Cuộc sống yên bình ngắn ngủi bị xé toạc bởi đòn tấn công thứ hai từ Lệ Băng và Hoàng Thiên. Họ đã mua chuộc được một cựu luật sư của Đông Á, người đã tiết lộ các tài liệu nội bộ (đã bị bóp méo) về quá trình Trần Dũng tái cơ cấu công ty.

Các bài báo bùng nổ, lần này không chỉ là tin đồn mà có cả bằng chứng giả mạo: "Trần Dũng Dùng Bạo Lực Kinh Tế để Khủng Bố Đối Thủ, Thâu Tóm Tài Sản Bằng Máu và Nước Mắt." Họ tung ra danh sách các công ty nhỏ bị phá sản sau khi cạnh tranh hoặc hợp tác với Đông Á dưới thời Trần Dũng.

Họ bóp méo sự thật, biến các quyết định kinh doanh hợp pháp thành các hành vi phạm tội có tổ chức. Cổ phiếu Đông Á bắt đầu lao dốc, mất giá trị chỉ trong một buổi sáng. Các đối tác lớn quay lưng. Thư ký Tề hốt hoảng báo cáo: "Ngài Trần, Hội đồng đang yêu cầu một cuộc họp khẩn cấp để xem xét lại quyền lãnh đạo của ngài. Họ bị ảnh hưởng nặng nởi bởi áp lực truyền thông và sự sụt giảm của cổ phiếu."

Trần Dũng ngồi trong thư phòng, nhìn màn hình máy tính hiển thị màu đỏ của thị trường chứng khoán. Anh lạnh lùng, nhưng sự tức giận đang sôi sục trong anh. Anh đã quen với chiến trường kinh doanh, nhưng những đòn bẩn thỉu này lại tấn công vào nền tảng mà anh đã dày công xây dựng.

Mỹ An bước vào. Cô đã đọc hết các bài báo. Cô hiểu rằng, Lệ Băng và Hoàng Thiên đang sử dụng chính câu chuyện của cô – sự mất mát và tổn thương – để bôi nhọ anh.

Cô không cần máy tính bảng. Cô dùng tay kéo chiếc ghế đối diện anh, ngồi xuống. Cô nhìn anh, ánh mắt cô kiên định.

Cô dùng giọng nói thều thào nhưng dứt khoát: "Bình... tĩnh. Anh không... sai."

Trần Dũng nhìn vào đôi mắt cô, cơn giận trong anh dần lắng xuống.

Mỹ An viết nhanh trên một tờ giấy: “Họ muốn thấy anh phản ứng, muốn thấy anh sợ hãi để xác nhận những gì họ nói là thật. Chúng ta phải làm ngược lại. Chúng ta phải cho họ thấy sự thật về anh, không phải qua lời nói, mà qua hành động và những gì anh bảo vệ.” Cô viết thêm: “Hãy để họ tấn công bằng bùn lầy. Chúng ta sẽ đáp trả bằng nghệ thuật và sự thật.”

Hồi 4: Trí Tuệ Vượt Qua Bão Tố

Mỹ An đưa ra một kế hoạch. Một kế hoạch không liên quan đến tiền bạc hay luật pháp. Một kế hoạch về con người và cảm xúc, sử dụng chính sự im lặng và sự hồi sinh của cô làm trọng tâm.

“Chúng ta cần một sự kiện công khai. Một nơi mà mọi người sẽ quên đi những cáo buộc về 'bạo lực kinh tế' và chỉ thấy Trần Dũng là một người đàn ông bình thường, có trái tim và có mục đích,” Mỹ An viết. “Hãy sử dụng lại Phòng Trưng Bày. Tổ chức một buổi triển lãm từ thiện. Chủ đề: Hồi Sinh và Lòng Tin. Số tiền thu được sẽ dành cho các công ty startup nhỏ bị ảnh hưởng bởi cuộc khủng hoảng kinh tế.”

Trần Dũng ngạc nhiên. "Triển lãm từ thiện? Họ đang buộc tội anh là kẻ cướp bóc, và em muốn anh làm từ thiện?"

“Đúng vậy. Mọi người đều biết phòng trưng bày đó đóng cửa sau tai nạn của tôi. Việc anh mở lại nó, không phải vì tiền, mà vì niềm tin vào tôi, sẽ chứng minh lời tuyên bố của anh – rằng tôi là đối tác của anh. Nó sẽ xóa nhòa hình ảnh 'Vua Sói lạnh lùng' và thay thế bằng hình ảnh một người chồng yêu thương và bảo vệ,” Mỹ An giải thích. “Chúng ta sẽ không phủ nhận quá khứ. Chúng ta sẽ đặt quá khứ dưới ánh sáng của hiện tại.”

Trần Dũng hiểu. Đây là một nước cờ tuyệt vời. Thay vì bào chữa cho quá khứ, họ sẽ xây dựng một hiện tại không thể nghi ngờ. Anh nhanh chóng chỉ đạo Thư ký Tề tổ chức sự kiện và mời các nhà báo quan trọng, những người có xu hướng trung lập hoặc có uy tín.

Mỹ An bắt đầu làm việc điên cuồng. Cô sử dụng tất cả các tác phẩm nghệ thuật cô đã vẽ trong ba năm qua, từ những bức tranh đen tối của sự sợ hãi đến những phác họa ấm áp về Trần Dũng, bao gồm cả bức vẽ anh trong thư phòng. Cô thêm vào một bức tranh mới: hình ảnh một con Sói đang bảo vệ một bông Hoa Hồng Đen mỏng manh trong cơn bão tuyết.

Trong quá trình chuẩn bị, Thư ký Tề hỏi cô: "Phu nhân, chúng ta sẽ trả lời các câu hỏi của phóng viên bằng cách nào? Ngài Trần không thể tránh né họ."

Mỹ An đưa một mảnh giấy cho Trần Dũng. “Tôi sẽ nói thay anh. Tôi sẽ sử dụng giọng nói của tôi để bảo vệ người tôi yêu. Tôi cần anh hứa một điều.”

"Điều gì?" Trần Dũng hỏi, anh biết rằng cô đang bước ra khỏi vùng an toàn cuối cùng của mình.

“Nếu tôi nói, anh phải nghe và tin tưởng tôi tuyệt đối. Anh không được can thiệp. Anh chỉ cần đứng bên cạnh tôi.”

Trần Dũng nắm chặt tay cô. "Anh hứa. Bằng danh dự của Vua Sói."

Hồi 5: Hồi Sinh và Lời Tình Nguyện

Buổi triển lãm "Hồi Sinh và Lòng Tin" được tổ chức chỉ sau 48 giờ. Toàn bộ giới truyền thông và Hội đồng Quản trị Đông Á đều có mặt. Căn phòng trưng bày, nơi từng là biểu tượng của sự bi kịch, nay rực rỡ ánh sáng.

Tâm điểm của buổi triển lãm là "Bản Phác Thảo Của Người Im Lặng" – bộ sưu tập những bức vẽ của Mỹ An. Mọi người đều kinh ngạc trước tài năng của cô, đặc biệt là sự chuyển biến từ bóng tối sang ánh sáng trong các tác phẩm. Bộ tranh Hồi Sinh được đặt ngay cạnh bức tranh Sói Bảo Vệ.

Khi Trần Dũng và Mỹ An đứng trước đám đông, Lệ Băng và Hoàng Thiên xuất hiện, cố tình tạo ra một khung cảnh hỗn loạn, dẫn theo một nhóm phóng viên săn tin lá cải.

Lệ Băng lớn tiếng: "Ngài Trần, xin ngài giải thích về những cáo buộc thao túng quyền lực! Ngài nghĩ một buổi triển lãm từ thiện có thể tẩy rửa quá khứ bẩn thỉu của ngài sao? Những đối thủ đã bị ngài ép chết thì sao? Ngài có trả lời được không?"

Hoàng Thiên thêm vào: "Ngài Dũng, chúng tôi nghe nói phu nhân của ngài vẫn chưa thể nói được. Vậy cô ấy làm gì ngoài việc là một vật trang trí bị tàn phế bên cạnh ngài? Chẳng lẽ cô ấy còn phải nói dối cho ngài?"

Đám đông bắt đầu xôn xao. Trần Dũng chuẩn bị lên tiếng đáp trả bằng logic kinh doanh lạnh lùng của mình, nhưng Mỹ An đã ngăn anh lại bằng một cái nắm tay siết chặt. Cô đã chủ động bước ra trước anh một bước.

Cô nhìn thẳng vào Lệ Băng và Hoàng Thiên, ánh mắt cô không còn sự trống rỗng mà chứa đầy sự uy quyền.

Mỹ An lấy ra chiếc máy tính bảng. Cô không viết. Cô nhìn thẳng vào camera và đám đông, hít một hơi sâu.

Cô cố gắng nói, âm thanh đầu tiên rất nhỏ, như tiếng thở dốc, nhưng cô ép mình phải tạo ra âm thanh lớn hơn.

"Tôi... Tôi biết... anh ấy..."

Cô dừng lại, cổ họng cô đau, như có hàng ngàn chiếc kim châm. Nhưng cô không bỏ cuộc. Cô nhớ lại cái đêm mưa, nhớ lại cảm giác an toàn trong vòng tay Trần Dũng, nhớ lại lời thầm thì "Đừng... đi".

Cô nhìn Trần Dũng, ánh mắt cô đầy yêu thương và tin tưởng.

Và rồi, Mỹ An cất giọng, không còn là tiếng thì thầm khô khốc, mà là một câu nói trọn vẹn, dù hơi khàn nhưng rõ ràng, vang vọng khắp căn phòng:

"Tôi tin tưởng Trần Dũng. Anh ấy là người đã chiến đấu vì công lý của tôi, và anh ấy sẽ không bao giờ quay lưng lại với những người anh ấy bảo vệ. Tôi đã từng im lặng để tồn tại. Bây giờ tôi nói, để bảo vệ người tôi yêu thương và sự thật."

Câu nói đó như một quả bom nổ chậm giữa phòng trưng bày. Đó là lời tuyên bố công khai đầu tiên của cô sau ba năm câm lặng. Nó có sức nặng hơn hàng ngàn báo cáo tài chính. Nó ngay lập tức xóa tan mọi nghi ngờ về nhân cách của Trần Dũng. Mỹ An đã không chỉ hồi phục, cô đã trở thành lá chắn và bằng chứng sống cho sự chân thật của anh.

Trần Dũng cảm thấy choáng váng. Anh không nghe lời bào chữa cho tội ác nào, anh nghe lời tuyên bố tình yêu và lòng trung thành tuyệt đối.

Lệ Băng và Hoàng Thiên hoàn toàn bị áp đảo. Họ không ngờ rằng Mỹ An không chỉ hồi phục mà còn lấy lại được giọng nói, và dùng chính giọng nói đó để bảo vệ Trần Dũng. Sự im lặng đã biến thành vũ khí, và giờ đây, giọng nói đã trở thành lá chắn không thể xuyên thủng. Họ nhanh chóng bị đám đông phóng viên quay lưng và bị các vệ sĩ mời ra ngoài.

Trần Dũng bước đến, ôm lấy Mỹ An trước sự chứng kiến của tất cả mọi người. Anh hôn cô, không chỉ là nụ hôn của người chồng, mà là của người đàn ông đã tìm thấy ánh sáng của mình trong bóng tối.

Anh thì thầm vào tai cô, giọng anh chứa đầy cảm xúc mà anh chưa từng bộc lộ: "Anh yêu em, Mỹ An. Rất nhiều."

Sự kiện kết thúc. Đông Á được cứu vãn. Danh tiếng của Trần Dũng được củng cố. Lệ Băng và Hoàng Thiên rút lui trong thất bại, biết rằng đòn đánh cuối cùng của họ đã thất bại thảm hại. Họ vẫn còn nguy hiểm, nhưng không còn là mối đe dọa trực tiếp.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×