tình yêu từ hợp đồng câm lặng

Chương 5: Trò Chơi Quyền Lực và Lời Thú Tội Giữa Ban Ngày


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Hồi 1: Cơn Sóng Ngầm Trước Hội Đồng

Sau đêm đối đầu với Ông Phong, căn biệt thự Trần gia trở nên im ắng đến đáng sợ. Sự im lặng đó không phải là bình yên, mà là bầu không khí căng thẳng trước cơn bão. Mỹ An và Trần Dũng không hề nghỉ ngơi. Cả hai đều biết rằng một đoạn ghi âm không đủ để hạ gục một con cáo già đã bám rễ sâu trong Đông Á Group suốt hai mươi năm.

Trần Dũng lập tức phong tỏa tài khoản và quyền hạn của Ông Phong dưới danh nghĩa 'kiểm toán nội bộ khẩn cấp', nhưng đó chỉ là động thái tạm thời. Cuộc chiến thực sự sẽ diễn ra trong cuộc họp Hội đồng Quản trị được triệu tập gấp vào sáng hôm sau.

Trong thư phòng, Mỹ An ngồi đối diện Trần Dũng. Anh đang xem xét danh sách đồng minh và đối thủ trong hội đồng, một bản đồ quyền lực được vẽ bằng màu sắc.

Trần Dũng gõ trên máy tính bảng: “Ông Phong có ba đồng minh chính, chiếm 25% số phiếu. Chúng ta cần ít nhất 60% để phế truất ông ta ngay lập tức và ngăn cản việc ông ta sử dụng thông tin nội bộ để phản công. Em có nhận ra những kẽ hở nào trong danh sách này không?”

Mỹ An lướt qua các cái tên. Hầu hết là những người già, trung lập, hoặc chỉ quan tâm đến lợi nhuận. Cô dùng bút dạ quang khoanh tròn một cái tên: Bà Thủy.

“Bà Thủy (Lê Hải Thủy), Chủ tịch Hội đồng Quản trị. Bà ấy trung lập, nhưng bà ấy là người có đạo đức và rất ghét sự bất ổn. Bà ấy là người duy nhất không chịu ảnh hưởng của Ông Phong vì lý do tiền bạc. Bà ấy quan tâm đến danh tiếng của Đông Á,” Mỹ An viết, sau đó cô viết thêm một câu quan trọng. “Nếu chúng ta chỉ nói về tội ác, bà ấy sẽ nghi ngờ. Nhưng nếu chúng ta đưa ra bằng chứng về sự phá hoại tài chính của Ông Phong qua việc thao túng thông tin nội bộ, bà ấy sẽ đứng về phía chúng ta.”

Trần Dũng nhìn Mỹ An, khóe môi anh hơi cong lên, không phải là nụ cười, mà là sự tán thưởng. Mỹ An đã hiểu được nguyên tắc của giới thượng lưu: Danh tiếng còn quan trọng hơn tiền bạc, và sự ổn định là Vàng.

"Tốt," Trần Dũng nói, giọng anh trầm và quyết đoán. "Thư ký Tề, hãy chuẩn bị một báo cáo chi tiết về tất cả các giao dịch mờ ám của Ông Phong trong ba năm qua, bao gồm cả việc mua bán cổ phiếu Hoàng Gia để thu lợi cá nhân."

Mỹ An chặn Thư ký Tề lại. Cô gõ: “Đừng cho bà Thủy xem bằng chứng trước. Hãy để anh chiếm thế chủ động trong cuộc họp, ép Ông Phong phải tự lộ diện. Bất ngờ là vũ khí lớn nhất của chúng ta.”

Trần Dũng gật đầu. Anh biết, Mỹ An không chỉ là cố vấn, cô đã trở thành Bộ Não lạnh lùng và không khoan nhượng của anh.

Hồi 2: Cuộc Thanh Trừng Của Vua Sói

Cuộc họp Hội đồng Quản trị diễn ra tại phòng họp chính của Đông Á Group. Không khí nặng nề, căng thẳng. Ông Phong, dù đã bị Trần Dũng áp đặt các biện pháp kiểm soát, vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh mắt ông ta nhìn Trần Dũng và Mỹ An (người tham dự với tư cách ‘Trần phu nhân’ bên cạnh chồng) đầy rẫy sự thù hận và thách thức.

Trần Dũng bắt đầu cuộc họp một cách không khoan nhượng. Anh không nói về tội ác cá nhân, mà nói về sự suy yếu hệ thống.

"Thưa các thành viên Hội đồng, tôi đã triệu tập cuộc họp này để thảo luận về một vấn đề nghiêm trọng: sự thiếu minh bạch trong quản lý tài chính nội bộ. Tôi xin mời Bà Thủy, Chủ tịch Hội đồng, xem xét báo cáo tài chính ẩn danh này."

Bà Thủy nhận lấy tập hồ sơ. Khi bà đọc những con số chi tiết về việc Ông Phong sử dụng thông tin nội bộ để mua lại tài sản Hoàng Gia với giá thấp và bán tháo cổ phiếu Đông Á, mặt bà Thủy biến sắc.

"Phong Kỳ An, những con số này là thật sao?" Bà Thủy hỏi, giọng bà chứa đựng sự thất vọng và giận dữ.

Ông Phong đứng bật dậy. "Đây là sự vu khống! Ngài Trần đang cố gắng loại bỏ tôi khỏi Hội đồng để nắm quyền kiểm soát tuyệt đối!"

Trần Dũng vẫn bình tĩnh. "Vu khống? Nếu những con số này là vu khống, thì vụ tai nạn của vợ tôi ba năm trước cũng là ngẫu nhiên, phải không, Ông Phong?"

Lời nói của Trần Dũng như một tia sét đánh xuống căn phòng. Tất cả thành viên Hội đồng đều quay sang nhìn Ông Phong và Mỹ An, người đang ngồi im lặng, nhưng ánh mắt cô lại đang kết tội Ông Phong.

"Tôi không hiểu anh đang nói gì!" Ông Phong nói, giọng ông ta run rẩy.

Trần Dũng ra lệnh cho Thư ký Tề. "Phát đoạn ghi âm."

Đoạn ghi âm từ đêm hôm trước vang lên, rõ ràng và không thể chối cãi. Từ giọng nói hoảng loạn của Ông Phong: "Trần Dũng, anh không có bằng chứng pháp lý! Anh không thể làm gì tôi! Tôi là người giữ bí mật của cả gia tộc anh!" cho đến lời thú nhận gián tiếp của ông ta khi bị dồn vào chân tường.

Và sau đó, là lời thú tội hoàn toàn không kìm nén của Ông Phong khi ông ta bị bắt giữ ngay tại căn biệt thự: "Tôi không làm gì sai! Tôi chỉ muốn củng cố vị thế của Đông Á! Tôi đã cứu gia tộc cô (Mỹ An) khỏi sự sụp đổ để cô không tiết lộ bí mật đó! Cô là mối đe dọa lớn nhất!"

Căn phòng chìm trong sự kinh hoàng.

Trần Dũng đứng lên, như một vị Vua Sói đang tuyên án.

"Ông Phong không chỉ tham nhũng. Ông ta còn cố ý gây ra tai nạn giao thông, hủy hoại vợ tôi để che đậy hành vi của mình. Ông ta không chỉ phản bội tôi, mà còn phản bội niềm tin của tất cả quý vị. Tôi đề nghị loại bỏ Phong Kỳ An khỏi mọi chức vụ và chuyển hồ sơ sang cơ quan điều tra hình sự."

Bà Thủy là người đầu tiên đưa ra quyết định. "Tôi đồng ý. Đông Á không chấp nhận những kẻ phá hoại đạo đức và phá hoại tài chính."

Cuộc bỏ phiếu diễn ra nhanh chóng. Với sự ủng hộ của Bà Thủy và sự phẫn nộ từ các thành viên khác, Trần Dũng đạt được 85% phiếu thuận. Ông Phong bị phế truất và bị dẫn độ khỏi Đông Á Group ngay tại phòng họp.

Hồi 3: Lời Tuyên Bố Công Khai

Sau cuộc họp, Trần Dũng không hề tổ chức họp báo. Anh làm một điều hoàn toàn khác. Anh đưa Mỹ An đến phòng trưng bày nghệ thuật mà cô từng điều hành, nơi đã bị đóng cửa sau vụ tai nạn.

Trước sự chứng kiến của một số phóng viên được chọn lọc và các đối tác quan trọng, Trần Dũng đứng cạnh Mỹ An, người vẫn im lặng, nhưng ánh mắt cô giờ đây chứa đầy sức sống.

"Ba năm trước, vợ tôi, Mỹ An, đã trở thành nạn nhân của một vụ tai nạn giao thông nghiêm trọng. Vụ tai nạn đó đã gây ra chấn thương tâm lý, khiến cô ấy mất khả năng nói. Chúng tôi đã chính thức điều tra lại vụ án và đã có kết quả."

Trần Dũng dừng lại, giọng anh vang vọng trong căn phòng trống. "Vụ tai nạn đó không phải là ngẫu nhiên. Đó là một âm mưu được sắp đặt bởi Phong Kỳ An, kẻ vừa bị phế truất khỏi Đông Á Group. Mục đích của hắn là bịt miệng vợ tôi, người đã chứng kiến những hành vi bất chính của hắn."

Anh nhìn Mỹ An, rồi nhìn thẳng vào camera. "Vợ tôi đã im lặng để bảo vệ bản thân và bí mật của cô ấy. Hôm nay, cô ấy không cần phải im lặng nữa. Tôi, Trần Dũng, đảm bảo rằng công lý sẽ được thực thi. Đây là sự thật đằng sau sự câm lặng của Trần phu nhân. Và đây là lời tuyên bố: Mỹ An là đối tác duy nhất của tôi trong mọi mặt trận."

Mỹ An cảm nhận được sức nặng của lời tuyên bố đó. Không chỉ là sự bảo vệ, mà là sự tôn vinh. Cô lấy chiếc máy tính bảng, viết một câu duy nhất, đưa nó lên trước ống kính.

“Sự im lặng không phải là điểm yếu. Nó là sự lựa chọn để tồn tại.”

Đó là một cú đánh mạnh vào Lệ Băng và Hoàng Thiên, những người đang theo dõi tin tức. Kẻ chủ mưu đã sụp đổ, và người bị coi là yếu đuối đã trở thành quân sư của Vua Sói.

Hồi 4: Giới Hạn Của Sự Đụng Chạm

Trở về biệt thự, không khí chiến thắng bao trùm nhưng lại mang một sự tĩnh lặng khác. Giờ đây, họ không chỉ là đồng minh trên chiến trường; họ đã là người chia sẻ một bí mật sinh tử.

Mỹ An đang ngồi trong thư phòng, nhìn ra khu vườn. Cô đã thắng. Gia đình cô sẽ được an toàn. Công lý đã được thực thi. Nhưng cô cảm thấy trống rỗng.

Cửa phòng bật mở. Trần Dũng bước vào, anh vẫn mặc bộ vest quyền lực từ cuộc họp, nhưng anh đã nới lỏng cà vạt, để lộ sự mệt mỏi ẩn dưới lớp vỏ ngoài lạnh lùng.

Anh không nói gì, chỉ bước đến chỗ cô. Anh nắm lấy tay cô, siết chặt. Lần đầu tiên, cái chạm của anh không còn lạnh lẽo, mà mang theo hơi ấm của sự căng thẳng và giải thoát.

"Em đã cứu anh, Mỹ An," Trần Dũng nói, giọng anh khàn đi. "Nếu không có sự nhạy bén và ký ức thị giác của em, anh đã không thể lật đổ Ông Phong. Hắn đã âm thầm đầu độc Đông Á suốt nhiều năm."

Mỹ An gõ: “Tôi đã làm vì chính mình. Công lý của tôi là công lý của anh. Chúng ta đã hứa.”

"Lời hứa," Trần Dũng lặp lại. "Em đã hỏi anh, chúng ta là gì sau khi hợp đồng kết thúc. Anh đã trả lời, chúng ta là một nửa của sự thật."

Anh nhẹ nhàng kéo cô đứng dậy. Anh nhìn vào mắt cô, không có sự thèm khát, chỉ có sự tò mò và sự tôn trọng sâu sắc.

"Anh đã sống trong băng giá quá lâu. Anh luôn nghĩ rằng cảm xúc là một điểm yếu. Nhưng em, bằng sự im lặng và sự kiên định của mình, đã dạy anh rằng lòng tin là sức mạnh lớn nhất."

Anh cúi xuống, chạm nhẹ môi mình vào trán cô, một cái chạm tôn trọng. Mỹ An cảm nhận được sự bảo vệ và sự giải thoát. Cô nhắm mắt lại.

Đột nhiên, cô đưa tay ôm lấy cổ anh, một hành động hoàn toàn vượt ngoài sự kiểm soát của cô. Cô đã chủ động phá vỡ giới hạn cuối cùng của họ. Cô không muốn anh đi. Cô cần sự ấm áp và sự an toàn mà anh mang lại.

Trần Dũng đáp lại cái ôm. Anh ôm cô chặt, như thể đang ôm lấy ngọn lửa duy nhất có thể làm tan chảy lớp băng của mình. Đó không phải là một nụ hôn nồng cháy, mà là sự xác nhận không lời về mối quan hệ mới.

Trong vòng tay của anh, Mỹ An cảm thấy như có một điều gì đó đã được giải phóng trong tâm hồn cô. Sự sợ hãi đã tan biến. Cô không còn là một nạn nhân. Cô là người chiến thắng.

Hồi 5: Giọng Nói Thầm Lặng Của Tình Yêu

Đêm đó, Mỹ An trở về phòng. Cô ngồi trước gương, nhìn vào khuôn mặt của mình. Cô không còn thấy bóng dáng người phụ nữ bị tổn thương năm xưa. Cô thấy Trần phu nhân, người phụ nữ có trí tuệ và quyền lực, đứng cạnh Vua Sói.

Trần Dũng không ép buộc bất cứ điều gì. Anh tôn trọng sự im lặng và không gian của cô. Anh chỉ gõ một tin nhắn duy nhất lên máy tính bảng cô để lại: “Anh sẽ đợi em. Không phải vì hợp đồng, mà vì anh muốn. Hãy để vết thương lành lại, Mỹ An.”

Cô đọc, cảm thấy xúc động sâu sắc.

Cô cầm bút, viết một dòng khác. Lần này, không phải là chiến lược, mà là một sự yếu đuối chân thật. “Lệ Băng và Hoàng Thiên sẽ không dừng lại. Tôi sợ… họ sẽ tìm cách hủy hoại anh, nếu họ không thể chạm vào tôi.”

Trần Dũng bước vào phòng cô, anh đã thay bộ đồ ở nhà thoải mái hơn, nhưng ánh mắt anh vẫn sắc bén. Anh đọc tin nhắn, rồi ngồi xuống bên cạnh cô.

"Nếu họ tấn công anh, đó là lỗi của họ. Họ đã đánh thức Vua Sói đang ngủ say. Em không cần phải sợ. Chúng ta là một đội. Bất kỳ cuộc tấn công nào vào anh cũng sẽ được phản công bởi sự im lặng và trí tuệ của em."

Anh nhẹ nhàng đưa tay lên má cô. Anh biết cô đang ở bờ vực của việc phá vỡ sự câm lặng.

"Anh không ép em nói. Nhưng nếu có một ngày, em muốn nói, thì anh muốn em nói với anh câu đầu tiên."

Mỹ An nhìn anh. Nước mắt cô trào ra. Cô cố gắng phát ra một âm thanh. Cổ họng cô đau rát, như có hàng ngàn chiếc kim châm. Nhưng cô cần phải nói.

Cô nắm chặt tay Trần Dũng, tập trung toàn bộ ý chí. Cô thì thầm, giọng cô khô khốc, nhưng lại là âm thanh đẹp nhất mà anh từng nghe.

"Đừng... đi."

Chỉ hai từ ngắn gọn, thều thào, nhưng nó có sức nặng hơn bất kỳ bản hợp đồng nào. Nó không phải là yêu cầu của đồng minh, mà là lời thỉnh cầu của một người phụ nữ đang tìm kiếm nơi nương tựa trong bóng đêm.

Trần Dũng không trả lời bằng lời nói. Anh đáp lại bằng một hành động. Anh cúi xuống, hôn cô, một nụ hôn sâu, kéo dài, vượt qua mọi giới hạn của hợp đồng. Đó là sự xác nhận: kể từ giây phút này, họ là của nhau. Hợp đồng đã bị xé bỏ, và một chương mới đã bắt đầu, một chương được viết bằng Lửa, Băng Giá, và Sự Thật.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×