Sáng sớm trong làng vẫn yên bình, nhưng với Thắm, bình yên ấy bỗng chốc trở nên xa xăm. Một luồng ánh sáng kỳ lạ, lạnh lẽo, như một dòng nước cuồn cuộn tràn qua cơ thể cô. Cô giật mình, cảm giác như đang bị kéo ra khỏi mặt đất, trong khi xung quanh mọi thứ dần mờ nhòa.
“Thắm!” Tiếng Dũng vang lên, gào thét trong hoảng loạn. Anh lao tới, tay vươn ra, nhưng bất lực. Khi anh chạm vào cô, cơ thể cô đã như tan biến trong ánh sáng trắng chói lòa, chỉ còn lại khoảng trống mà tim anh như bị xé nát.
Thắm giơ tay về phía Dũng, mắt ngấn nước: “Dũng… đừng… để em đi…” Nhưng giọng cô bị nhấn chìm theo dòng sáng, mỏng manh như hơi thở. Trong khoảnh khắc ấy, ký ức về những ngày họ bên nhau – những trận chiến, những nụ cười, những lời hứa bảo vệ nhau – hiện lên rực rỡ, khiến cô đau nhói khi nhận ra mình sắp mất tất cả.
Dũng gục xuống, tay còn vươn ra, nhìn bóng hình Thắm mờ dần. Tim anh cứng lại, mọi hạnh phúc, mọi nhọc nhằn và nỗi lo âu từng trải qua bên cô giờ chỉ còn là nỗi trống rỗng vô tận. “Thắm… em là của anh!” – tiếng hét nghẹn ngào vang vọng, nhưng chỉ còn lại im lặng và tuyệt vọng.
Khi tỉnh lại, Thắm thấy mình đang ở phòng ngủ hiện đại quen thuộc, nhưng Dũng đã biến mất, chỉ còn lại nỗi đau và sự trống trải. Cô ôm mặt, nước mắt tuôn rơi, nhận ra rằng tình yêu giữa cô và Dũng, dù sâu đậm đến đâu, cũng bị chia cắt bởi khoảng cách thời gian, và cô bất lực trước điều đó.
Ở quá khứ, Dũng vẫn đứng giữa khói lửa của làng, mắt nhìn khoảng trống nơi Thắm từng đứng, tim như đóng băng. Một tình yêu chưa trọn, một lời hứa chưa kịp hoàn tất – giờ chỉ còn lại nỗi đau âm thầm, và khao khát không nguôi về người con gái đã bị thời gian kéo đi khỏi anh.
Hai thế giới tách biệt, nhưng nỗi đau của họ gắn kết qua ký ức, một cơn tuyệt vọng lặng lẽ nhưng khắc sâu trong trái tim mỗi người.