tình yêu vượt thời đại

Chương 3: Gần gũi và thấu hiểu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày thứ ba kể từ khi Thắm bắt đầu quen với nhịp sống của làng, trời sáng lên trong lành nhưng vẫn còn sót lại mùi khói từ các bếp củi của những gia đình quanh làng. Thắm đi theo Dũng ra đồng, đôi tay cô lần đầu tiên chạm vào đất ướt, lấm lem bùn, nhưng ánh mắt vẫn ánh lên niềm háo hức. Dũng đứng bên cạnh, dạy cô cách cầm cuốc, cách vun đất cho hạt giống.

“Cẩn thận, đừng để bị đau tay,” Dũng nhắc nhở, giọng nghiêm nhưng vẫn nhẹ nhàng. Thắm nhìn anh, nhận ra sự khác biệt rõ rệt giữa người đàn ông này và những người cô từng gặp trong thế giới hiện đại: không màu mè, không khoa trương, chỉ là sự chăm sóc giản dị mà chân thành.

Buổi trưa, khi hai người nghỉ bên bờ kênh, Dũng kéo Thắm ra một gốc cây to, lấy từ ba lô ra hai miếng bánh nướng. Cô nhận lấy, tay run run: “Anh… anh không cần phải…”

“Người quen biết nhau, phải chăm sóc lẫn nhau chứ,” Dũng cắt ngang, ánh mắt nghiêm nhưng ấm áp.

Khoảnh khắc đó, Thắm cảm nhận được sự an toàn hiếm hoi giữa cơn bão dữ của thời chiến. Cô bắt đầu mở lòng, kể với Dũng về những năm tháng tuổi thơ ở thành phố, về gia đình, về những ước mơ tưởng chừng đã vụt tắt khi cô xuyên không về quá khứ. Dũng lắng nghe, không ngắt lời, chỉ gật đầu, đôi khi hỏi thêm một vài chi tiết để cô thấy được sự quan tâm chân thành.

Chiều xuống, hai người quay về làng, băng qua những con đường lầy lội. Dũng vô tình chạm tay vào tay Thắm khi cô trượt ngã trên bùn. Cả hai đứng im, ánh mắt gặp nhau, tim đập nhanh nhưng không ai nói gì. Thắm nhận ra rằng, giữa những thử thách, giữa sự khắc nghiệt của chiến tranh, một cảm giác gần gũi, một sợi dây liên kết vô hình đang dần hình thành.

Tuy nhiên, niềm vui và sự thấu hiểu không kéo dài lâu. Buổi tối, khi trở về nhà trọ tạm bợ, họ nghe thấy tiếng súng và khói từ phía làng bên cạnh. Dũng vội vàng túm lấy tay Thắm: “Ở lại đây, đừng ra ngoài!”

Trong mắt Thắm, ngoài nỗi sợ hãi còn có sự tin tưởng tuyệt đối vào Dũng. Cô nắm tay anh, như để nói rằng cô sẽ không rời bỏ. Nhưng tiếng súng và tiếng la hét từ chiến trận gần đó nhắc nhở họ rằng, hạnh phúc giữa thời chiến luôn mong manh.

Đêm đó, Thắm không ngủ được. Cô ngồi bên cửa sổ, ánh trăng xuyên qua khe rèm chiếu xuống khuôn mặt Dũng đang ngủ say bên cạnh. Trái tim cô vừa ấm áp vì gần gũi, vừa lo lắng vì những bất trắc phía trước. Trong lòng Thắm, tình cảm dành cho Dũng ngày càng lớn, nhưng cô biết rằng giữa họ, thời gian và hoàn cảnh là những kẻ thù không thể xem thường.

Chiến tranh, sự mất mát, và những thử thách đang bắt đầu bày ra trước mắt hai con người vốn dĩ đã xa lạ với nhau – và chính những khó khăn này sẽ là chất xúc tác khiến tình cảm của họ trưởng thành và sâu sắc hơn, nhưng cũng sẽ đặt họ vào những tình thế mà cả hai phải lựa chọn giữa tình yêu và sinh tồn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×