Bầu trời u ám kéo đến từ hướng rừng già, những đám mây đen dày đặc như báo trước một cơn bão bất ngờ. Thắm và Dũng vừa kết thúc công việc giúp dân làng dựng lại những mái tranh tạm bợ, thì tiếng la hét từ phía cánh đồng vang lên làm họ giật mình.
“Có chuyện gì vậy?” Thắm nắm chặt tay Dũng, ánh mắt lo lắng.
Dũng nhíu mày, mắt dò quanh: “Đi thôi, không ổn.”
Khi đến gần, cảnh tượng trước mắt khiến Thắm cứng người: một nhóm lính du kích lạ mặt, có vũ khí thô sơ nhưng dữ tợn, đang uy hiếp dân làng, cướp lương thực và đe dọa người già, trẻ con. Tim Thắm đập thình thịch, nhưng cô nhìn sang Dũng – đôi mắt anh kiên định và đầy quyết tâm – và cảm thấy một luồng sức mạnh truyền vào mình.
Dũng bước tới, giọng dứt khoát: “Lùi lại! Không ai được động đến dân làng!”
Những kẻ lạ mặt cười nhạo, nhưng Dũng không hề nao núng. Anh nhanh nhẹn đánh lạc hướng, dẫn Thắm về phía những mái chòi bị hư hại, đồng thời tìm cách bảo vệ dân làng. Thắm, mặc dù sợ hãi, cũng học cách bình tĩnh, giúp người già và trẻ nhỏ di chuyển vào nơi an toàn.
Một kẻ cướp hung hãn tiến tới gần Thắm, vung cây gậy định hăm dọa. Không kịp nghĩ, Dũng lao tới kịp thời, chắn đòn thay cô. Thắm thấy vết máu trên tay anh, tim nhói đau, nhưng trong ánh mắt anh vẫn ánh lên niềm tin mãnh liệt: “Em ổn chứ?”
Cơn hỗn loạn qua đi, dân làng tạm thời an toàn, nhưng nỗi lo về những đe dọa phía trước vẫn còn đó. Thắm nhìn Dũng, bỗng nhận ra rằng tình yêu không chỉ là những lời hứa, mà còn là sự kiên cường, sẵn sàng đương đầu với hiểm nguy, bảo vệ những người mình yêu thương.
Trong khoảnh khắc yên tĩnh hiếm hoi, Thắm nắm tay Dũng: “Anh… em sẽ ở bên anh, dù khó khăn có thế nào.”
Dũng nhìn cô, nụ cười nhẹ nhưng tràn đầy cảm xúc: “Cảm ơn em. Chỉ cần có em ở đây, anh không còn sợ gì nữa.”
Ánh sáng le lói từ những ngôi nhà tạm dựng giữa bão tố chiến tranh chiếu rọi lên khuôn mặt họ, như báo hiệu rằng dù sóng gió có dữ dội, trái tim kiên cường của hai con người này sẽ không bao giờ khuất phục, và tình yêu sẽ là sức mạnh dẫn đường cho họ vượt qua mọi thử thách.