Đêm buông xuống, những bóng cây đen ngòm rung rinh trong gió. Thắm và Dũng cùng nhóm dân làng thu dọn những vật dụng còn sót lại sau cơn tấn công buổi chiều. Không khí căng thẳng vẫn bao trùm, tiếng gió rít qua những mái tranh tạm hắt lên âm thanh lạnh lẽo, khiến mọi người rùng mình.
“Chúng ta không thể cứ đứng đây mãi,” Dũng thì thầm, giọng thấp nhưng dứt khoát. “Phải tìm cách tăng cường phòng thủ trước khi chúng quay lại.”
Thắm nhìn ánh mắt anh, trong đó vừa là quyết tâm vừa là lo lắng. Cô biết rằng, bên cạnh việc bảo vệ dân làng, anh còn phải bảo vệ cả cô – người mà anh chưa từng nghĩ sẽ xuất hiện trong đời mình, một cô gái đến từ thời hiện đại, nhưng giờ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống giữa bom đạn và tang thương.
Họ bắt đầu kiểm tra những cánh cửa, gắn thêm cọc gỗ chắn lối, đặt những lửa trại nhỏ để cảnh báo. Nhưng nỗi sợ không chỉ đến từ bên ngoài. Trong bóng tối, những tiếng động lạ khiến tim Thắm đập thình thịch, mỗi bước chân trên đất trống đều như vang vọng nhịp tim cô.
Một tiếng thét bất ngờ cắt ngang màn đêm. Thắm quay người, thấy Dũng lao về phía nguồn âm thanh. Một nhóm lính du kích lẻn đến gần, muốn xâm nhập làng. Họ không chỉ hung hãn, mà còn tinh ranh, biết cách lợi dụng bóng tối để tiến sát. Thắm theo sau Dũng, lòng rối bời nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, nhờ sự hướng dẫn của anh.
“Ở lại phía sau tôi!” Dũng hét. Nhưng Thắm không thể rời anh. “Em không sợ, chỉ cần bên anh!”
Trong khoảnh khắc ấy, nỗi sợ hãi biến thành sức mạnh. Thắm học cách chiến đấu bằng mọi thứ có trong tay, cầm gậy, ném đá, che chở cho dân làng. Dũng như một chiến binh thực thụ, vừa bảo vệ cô vừa đối phó với kẻ thù. Từng đòn đánh, từng bước di chuyển đều đòi hỏi sự dũng cảm và niềm tin tuyệt đối.
Cuộc đối đầu kết thúc khi nhóm lính rút lui, nhưng cả làng vẫn còn nguyên mối lo âu. Thắm ôm Dũng, mồ hôi lấm tấm trên trán, tim đập mạnh. Cô nhận ra rằng trong bóng tối, nỗi sợ không chỉ là hiểm nguy từ bên ngoài, mà còn là thử thách để trái tim họ hiểu rõ sức mạnh tình yêu và sự gắn kết: chỉ cần còn nhau, không gì có thể khuất phục.
Dũng siết chặt tay Thắm, giọng trầm ấm: “Em đã mạnh mẽ hơn anh tưởng.”
Thắm mỉm cười, ánh mắt rực sáng: “Vì có anh, em mới không sợ.”
Ánh sáng lờ mờ từ lửa trại chiếu lên khuôn mặt họ, giữa màn đêm dày đặc hiểm nguy, trái tim hai người vẫn đồng điệu, sẵn sàng đối diện những thử thách còn khốc liệt phía trước.