Đêm xuống, làng chìm trong màn đêm tĩnh lặng, chỉ còn tiếng rì rầm của gió thổi qua các mái tranh. Thắm đứng bên cửa sổ, ánh mắt dõi về phía rừng rậm, tim cô đập nhanh. Một linh cảm không lành khiến cô cảm thấy hơi lạnh sống lưng.
Dũng xuất hiện bên cạnh, ánh mắt nghiêm trọng. “Thắm, họ sẽ tới. Tôi cảm nhận được chuyển động từ rừng phía đông. Chúng ta phải sẵn sàng.”
Thắm gật đầu, tay siết chặt cây đèn dầu. Trái tim cô vừa sợ hãi, vừa háo hức – nỗi sợ nguy hiểm xen lẫn cảm giác rằng mọi thử thách này sẽ thử thách tình cảm và niềm tin giữa cô và Dũng.
Chỉ vài phút sau, tiếng bước chân rừng rậm vang lên, cùng với ánh lửa nhấp nháy từ xa. Kẻ thù đã tiến gần. Dũng ra lệnh cho dân làng vào vị trí, giọng trầm mà vững: “Giữ bình tĩnh, làm đúng kế hoạch. Họ càng hoang mang, chúng ta càng chiếm ưu thế.”
Thắm cùng Dũng di chuyển lặng lẽ, kiểm tra các bẫy vừa dựng. Một tiếng nổ nhỏ vang lên khi một kẻ thù vô tình chạm vào bẫy dây treo đá. Những tiếng la hét vang lên, báo hiệu trận chiến chính thức bắt đầu.
Trong đêm tối, ánh lửa từ những ngọn đuốc rực sáng hắt lên khuôn mặt, làm nổi bật quyết tâm trên từng nét mặt Thắm và Dũng. Họ phối hợp ăn ý, Dũng chỉ huy các chiến thuật phản công, Thắm giúp điều phối dân làng, nhắc nhở những chỗ còn sơ hở.
Một kẻ thù bất ngờ tiến gần, Thắm cầm gậy chặn lại, nhưng cũng thấy nguy hiểm khi lửa từ đuốc chao đảo. Dũng lao tới kịp thời, đỡ Thắm và hạ đối phương. Trái tim họ đập mạnh, mồ hôi lấm tấm trên trán. “Em ổn chứ?” Dũng hỏi, giọng vừa lo lắng vừa trấn an.
Thắm gật đầu, mắt ánh lên niềm tin và quyết tâm: “Em không sợ, miễn là có anh ở đây.”
Trận chiến kéo dài cả đêm, nhưng nhờ niềm tin và kỹ năng phối hợp, họ bảo vệ thành công làng, trong khi kẻ thù phải rút lui, bỏ lại nhiều dấu vết cho những ngày tiếp theo.
Khi bình minh ló dạng, khói lửa còn vương trên mái tranh, Thắm và Dũng nhìn nhau, hiểu rằng họ đã vượt qua thử thách đầu tiên, niềm tin giữa họ đã trở nên vững chắc hơn, nhưng cũng mở ra những mối nguy hiểm lớn hơn đang chờ phía trước.