Sáng hôm sau, khói từ lửa trại đêm qua vẫn còn bay lửng trên mái tranh của làng. Không khí yên ắng đến lạ thường, nhưng Thắm và Dũng đều biết rằng sự im lặng này không phải là bình yên, mà là báo hiệu của những hiểm nguy còn đang rình rập.
Dũng đứng bên bờ sông nhỏ, mắt dõi theo những cánh rừng rậm bao quanh làng. “Hôm qua họ thử sức với chúng ta, nhưng lần tới… họ sẽ không chỉ thử, họ sẽ tấn công thực sự,” anh nói, giọng trầm và nghiêm trọng.
Thắm khẽ gật đầu, lòng vừa lo vừa quyết tâm. Cô nhận ra rằng, nếu không học cách tin tưởng vào Dũng hoàn toàn, cả hai sẽ dễ rơi vào bẫy. “Anh Dũng, em tin anh. Dù bất cứ chuyện gì xảy ra, em sẽ sát cánh bên anh.”
Dũng quay lại, ánh mắt rực sáng, vừa là quyết tâm vừa là niềm tin. “Em phải tin tưởng tuyệt đối, Thắm. Chỉ khi chúng ta phối hợp ăn ý, mới có cơ hội bảo vệ làng.”
Họ cùng nhau vạch kế hoạch: dựng chướng ngại vật quanh làng, bố trí các bẫy tự nhiên từ tre và đá, chuẩn bị các cọc nhọn để cảnh báo, và phân công dân làng thành các đội canh gác. Thắm nhanh chóng học cách điều phối dân làng, chia sẻ kinh nghiệm quan sát từ hiện đại và linh hoạt áp dụng vào bối cảnh chiến tranh này.
Buổi chiều, khi Dũng kiểm tra bẫy quanh rừng, Thắm đi cùng, vừa quan sát vừa học cách anh phán đoán động thái kẻ thù. Một phút lơ là có thể đánh đổi bằng mạng sống, nhưng trong sự căng thẳng ấy, họ dần tìm thấy nhịp điệu chung. Mỗi bước chân, mỗi ánh mắt đều ăn khớp, tạo nên một sự đồng điệu hiếm có giữa hai con người đến từ những thế giới khác nhau.
Đêm xuống, bầu trời nhuốm đỏ ánh hoàng hôn, hai người ngồi bên bờ suối, tay trong tay. “Chúng ta đã tiến bộ hơn rất nhiều,” Dũng nói, giọng vừa mệt mỏi vừa trấn an.
Thắm mỉm cười, ánh mắt đong đầy niềm tin: “Và em sẽ không rời anh dù chỉ một bước. Cả làng cũng sẽ an toàn, nếu chúng ta luôn sát cánh bên nhau.”
Trong khoảnh khắc ấy, giữa bóng tối và hiểm nguy, tình cảm của họ trở nên bền chặt hơn bao giờ hết. Họ hiểu rằng, niềm tin không chỉ là cảm xúc, mà là sức mạnh để vượt qua mọi lửa đạn, mọi hiểm nguy đang chờ phía trước.