Tổ Chuyên Án Bất Ổn

Chương 1: Chào Mừng Đến Đà Lạt


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng tháng Bảy, Đà Lạt.

Sương mù giăng một lớp dày đặc và ẩm ướt, nuốt chửng mọi âm thanh và biến khung cảnh Hồ Xuân Hương thơ mộng thành một bức tranh thủy mặc ma mị. Lớp sương lạnh lẽo luồn qua cổ áo khoác, len lỏi vào tận xương tủy, một cái lạnh đủ để khiến một gã trai Sài Gòn cứng cựa nhất cũng phải rùng mình.

Đại úy Trần Tuấn Minh rít một hơi thuốc lá, làn khói trắng ấm nóng hòa vào màn sương lạnh buốt rồi tan biến. Anh ghét cái lạnh này. Anh ghét cái cảm giác ẩm ướt lúc nào cũng đeo bám. Và sau ba tuần ở đây, anh bắt đầu thực sự căm ghét sương mù. Nó che giấu mọi thứ, làm sai lệch khoảng cách và biến những việc đơn giản nhất trở thành một thử thách.

Ví dụ như việc điều tra một vụ trộm vặt.

“Tôi nói thật với cậu mà, cậu Đại úy,” bà bán sữa đậu nành ở góc hồ vừa xuýt xoa trong chiếc áo len cũ, vừa chỉ tay về phía hiện trường. “Tầm bốn giờ sáng, lúc tôi dọn hàng ra, tôi thấy một cái bóng đen sì lướt qua. Nó không đi, cậu ạ, nó lướt đi như ma trơi ấy! Vèo một cái là qua bên kia đường, vào đúng cái cửa hàng trang sức đó.”

Minh dập điếu thuốc vào gót giày, đôi mắt sắc lạnh giấu sau hàng mày khẽ chau lại. Lại là “bóng đen”. Lại là “ma trơi”. Ba tuần ở thành phố này, anh đã nghe những cụm từ đó nhiều hơn tổng số lần trong suốt mười năm làm cảnh sát hình sự ở Sài Gòn. Ở Sài Gòn, tội phạm có dấu vân tay, có hình ảnh từ camera an ninh, có động cơ rõ ràng là tiền bạc hoặc thù hận. Còn ở Đà Lạt, tội phạm dường như chỉ có “oán khí”, “vong hồn” và những cái “bóng đen” lướt đi không để lại dấu chân.

Vụ trộm này cũng vậy. Kẻ trộm đã vô hiệu hóa camera một cách chuyên nghiệp, phá khóa không để lại một vết xước đáng kể, và chỉ lấy đi vài món trang sức rẻ tiền nhất trong tủ kính. Nhưng quan trọng hơn, không một ai trong số các nhân chứng ít ỏi nhìn thấy một hình người cụ thể. Họ chỉ thấy sương mù, và một cái bóng lướt qua nó.

“Ghi nhận lời khai của nhân chứng,” Minh nói với một đồng chí cảnh sát trẻ đang run cầm cập vì lạnh. Giọng anh đều đều, không cảm xúc, nhưng ẩn chứa một sự bực dọc đang sôi lên. “Kiểm tra lại toàn bộ camera của các nhà dân và khách sạn trong bán kính một cây số. Tôi muốn có hình ảnh của tất cả những ai di chuyển trong khu vực này từ ba giờ sáng đến năm giờ sáng. Dù là người hay… bóng đen.”

Câu nói cuối cùng mang một sự mỉa mai khô khốc. Anh quay lưng bước đi, chiếc áo khoác dạ màu xám thẳng thớm như chính con người anh, một sự lạc lõng giữa khung cảnh mờ ảo và có phần lộn xộn của thành phố này.

Phòng làm việc của anh ở trụ sở công an thành phố chất đầy những tập hồ sơ cũ kỹ, tất cả đều được đóng dấu "Tạm đình chỉ điều tra". Anh đã dành tuần đầu tiên để đọc hết chúng. Một nhà địa chất ngã từ vách núi cao, kết luận là tai nạn dù không có lý do gì để ông ta ra đó lúc nửa đêm. Một cô gái trẻ chết trong khách sạn, kết luận là tự tử bằng thuốc ngủ dù bạn bè cô khẳng định cô đang rất yêu đời. Điểm chung của chúng? Luôn có một nhân chứng nào đó kể về những giấc mơ kỳ lạ, những tiếng động ma quái, hay những cái bóng lướt qua trong đêm.

Những vụ án này là một sự sỉ nhục đối với niềm tin sắt đá của anh vào logic và chứng cứ. Tội ác là một phương trình có lời giải, không phải một câu chuyện ma để người ta kể cho nhau nghe rồi thôi.

Tiếng chuông điện thoại trên bàn reo lên, cắt ngang dòng suy nghĩ của Minh. Là số của Sếp Hùng, vị trưởng phòng già dặn, người đã đón anh ở bến xe ngày đầu tiên với một nụ cười bí hiểm.

“Minh à, lên phòng tôi một chút,” giọng ông Hùng trầm ấm trong điện thoại. “Bỏ cái vụ trộm vặt ở hồ đi. Có chuyện lớn hơn cho cậu đây. Một vụ thực sự… đậm chất Đà Lạt.”

Tim Minh khẽ thót lại. Anh có một cảm giác chẳng lành về cụm từ “đậm chất Đà Lạt”.

Mười phút sau, anh đứng trong phòng của Trưởng phòng Hùng, trên tay là một tập hồ sơ mới tinh. Ngoài bìa ghi dòng chữ: “Vụ án mạng tại Biệt thự An Sương. Nạn nhân: Nhạc sĩ Dương Đình Trung.”

“Nạn nhân chết trong phòng thu khóa trái từ bên trong, không có dấu hiệu đột nhập,” Sếp Hùng chậm rãi nói, mắt nhìn thẳng vào Minh. “Kết quả khám nghiệm sơ bộ: đột tử do suy tim cấp. Không có độc tố, không có tác động ngoại lực.”

Minh lật xem những tấm ảnh hiện trường. Mọi thứ đều hoàn hảo, sạch sẽ. Chỉ có một điều bất thường. Vẻ mặt của nạn nhân. Đôi mắt ông ta mở to, căng cứng trong một biểu cảm kinh hoàng tột độ, như thể đã nhìn thấy thứ gì đó còn đáng sợ hơn cả cái chết.

“Gia nhân và hàng xóm đều khai rằng, đúng vào đêm ông ta chết, họ lại nghe thấy tiếng đàn dương cầm ma quái mà người ta vẫn đồn đại về căn biệt thự đó,” Sếp Hùng nói tiếp, giọng ông hạ xuống như một lời thì thầm.

Minh ngẩng lên, trong mắt ánh lên sự phản đối. “Sếp, đây rõ ràng là một vụ đột tử do bệnh lý. Chuyện ma quái chỉ là sự trùng hợp…”

“Có thể,” Sếp Hùng ngắt lời, ông đứng dậy, đi về phía cửa sổ nhìn ra thành phố mờ sương. “Nhưng cũng có thể không. Cậu là người giỏi nhất tôi có, Minh ạ. Nhưng ở thành phố này, đôi khi logic của cậu cần một chút gia vị khác. Hồ sơ này, tôi giao toàn quyền cho cậu.”

Ông quay lại, một nụ cười mà Minh không thể đoán được ý nghĩa lướt qua trên môi.

“Và tôi muốn cậu làm việc với một chuyên gia tư vấn. Một người… am hiểu về những loại gia vị đó.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.