Đại úy Minh bước ra khỏi phòng Sếp Hùng với một mớ cảm xúc hỗn độn, trong đó sự bực bội chiếm phần lớn. Trên tay anh là một mảnh giấy nhỏ, ghi nguệch ngoạc một cái tên và một địa chỉ không rõ ràng: "Cậu Ba Phán (Lê Văn Phán) - Hỏi loanh quanh khu chợ đêm là ra."
Chuyên gia tư vấn. Minh khịt mũi. Một chuyên gia mà phải đi hỏi thăm ở chợ đêm thì chỉ có thể là chuyên gia… gây rối trật tự công cộng. Anh ném mẩu giấy lên bàn làm việc, cảm thấy bị xúc phạm. Mười năm lăn lộn với tội phạm, đối mặt với những kẻ giết người máu lạnh và những bộ óc lừa đảo tinh vi nhất, giờ anh phải đi tìm một "cậu đồng" nào đó để phá một vụ án mạng. Thật nực cười.
Cả ngày hôm đó, anh chú tâm vào việc phân tích lại hồ sơ vụ Biệt thự An Sương. Mọi thứ đều sạch sẽ đến mức vô lý. Nạn nhân, Dương Đình Trung, là một nhạc sĩ tài hoa nhưng sống khép kín, không kẻ thù, không nợ nần. Căn phòng được khóa bằng loại chốt gài cổ điển từ bên trong. Không có cách nào để lọt vào hay thoát ra mà không phá cửa. Mọi giả thuyết về một hung thủ tàng hình đều bị bộ óc logic của Minh gạt phắt.
Nhưng khi màn đêm buông xuống, và sương mù lại bắt đầu tràn vào từ các thung lũng, anh biết mình không thể trì hoãn. Mệnh lệnh của Sếp Hùng là tuyệt đối. Với một tiếng thở dài não nề, Minh khoác chiếc áo dạ lên người và lái xe về phía trung tâm thành phố.
Chợ đêm Đà Lạt là một thế giới hoàn toàn khác. Không khí đặc quánh mùi đồ nướng thơm lừng, mùi sữa đậu nành ngọt ngào và mùi ngô luộc thoang thoảng. Tiếng người cười nói, tiếng mặc cả, tiếng rao hàng ồn ã át đi cả sự tĩnh lặng của màn đêm cao nguyên. Hơi nóng từ các hàng ăn bốc lên, tạo thành những quầng sáng mờ ảo dưới ánh đèn vàng. Đối với Minh, sự hỗn loạn này còn khó chịu hơn cả màn sương im ắng.
Anh hỏi thăm một bà bán đồ len. Bà nhìn anh từ đầu đến chân rồi nheo mắt: “Cậu tìm Cậu Ba Phán à? À, cái cậu miệng lưỡi như tép nhảy đó hả? Kia kìa,” bà chỉ tay về phía một hàng bánh tráng nướng đang đông nghịt khách. “Cứ chỗ nào có đồ ăn miễn phí là y như rằng có nó ở đó.”
Minh đi về phía được chỉ, chen qua đám đông du khách. Và rồi anh thấy mục tiêu của mình.
Đó là một thanh niên trẻ, có lẽ chỉ ngoài hai mươi, dáng người dong dỏng cao. Cậu ta mặc một chiếc áo hoodie màu xanh lá cây chóe và quần jean rách gối, hoàn toàn không có vẻ gì là một nhà ngoại cảm. Mái tóc nhuộm vài sợi light màu bạch kim trông khá lộn xộn. Cậu ta đang ngồi trên một chiếc ghế đẩu, một tay cầm miếng bánh tráng nướng nóng hổi, phồng rộp, tay kia đang khoa chân múa tay trước mặt một cô gái trẻ rõ ràng là khách du lịch.
“Số cô á,” cậu ta vừa nhai rau ráu vừa nói, miệng đầy phô mai và trứng cút. “Cung tình duyên hơi lận đận. Vấn đề không phải do cô không xinh, mà do cô hay ‘seen’ tin nhắn của người ta quá. Muốn hóa giải á? Dễ thôi. Tối nay về ‘reply’ story của ‘crush’, đảm bảo ngày mai tình duyên nở hoa. Thấy tôi phán chuẩn chưa? Chuẩn thì khao tôi thêm cái nữa đi, cái này ít hành quá.”
Cô gái trẻ cười khúc khích, rút ví trả tiền cho bà chủ quán thêm một cái bánh tráng nữa.
Minh hắng giọng, bước tới. Cái bóng cao lớn của anh bao trùm lên cả hai người. “Xin lỗi,” anh nói, giọng đều đều nhưng đầy uy lực. “Tôi có thể nói chuyện với cậu Lê Văn Phán một chút được không?”
Cậu thanh niên ngước lên, đôi mắt sáng và lanh lợi sau cặp kính gọng tròn. Cậu ta nheo mắt nhìn Minh, rồi lại nhìn xuống đôi giày tây bóng loáng của anh. “Ủa, trật tự đô thị hả? Tôi ngồi đúng vạch quy định mà, có lấn chiếm lòng lề đường đâu,” cậu ta nói, giọng tỉnh queo.
“Tôi là Đại úy Trần Tuấn Minh, cảnh sát hình sự,” Minh rút thẻ ngành ra, giọng anh bắt đầu mất kiên nhẫn. “Tôi đến đây theo chỉ thị của cấp trên.”
Cậu Ba Phán chớp mắt, vẻ tinh ranh trên mặt thay bằng sự ngạc nhiên. Cậu ta nuốt vội miếng bánh tráng cuối cùng, quẹt tay vào quần rồi đứng dậy. “Cảnh sát hình sự? Tìm tôi? Chết cha, có phải cái vụ tôi tố cáo hàng xóm hát karaoke quá giờ không? Tôi rút đơn được mà, không cần làm lớn vậy đâu sếp.”
“Không phải,” Minh gằn giọng. Anh cảm thấy huyết áp mình đang tăng lên. “Là về vụ án ở Biệt thự An Sương.”
Cái tên “Biệt thự An Sương” dường như có một sức mạnh đặc biệt. Nụ cười cợt nhả trên môi Cậu Ba tắt ngấm. Cậu ta nhìn thẳng vào mắt Minh, và lần đầu tiên, Minh thấy một tia sáng khác lạ lóe lên trong đôi mắt ấy – một sự tò mò sắc bén, không hề giống với vẻ tưng tửng ban nãy.
“À… căn biệt thự đó,” Cậu Ba nói, giọng khẽ hơn. “Nghe nói có chuyện vui à?”
“Có người chết,” Minh đáp gọn lốc.
Cậu Ba Phán im lặng một lúc, rồi một nụ cười toe toét lại nở trên môi cậu ta. “Được thôi,” cậu ta nói. “Tôi sẽ giúp. Nhưng với một điều kiện.”
“Điều kiện gì?” Minh hỏi, lòng thầm nghĩ nếu cậu ta đòi tiền, anh sẽ ngay lập tức quay gót bỏ đi.
Cậu Ba chỉ tay vào một loạt các hàng ăn xung quanh: hàng xiên que, hàng khoai lang nướng, hàng sữa đậu nành, hàng kem bơ… “Phí tư vấn ban đầu,” cậu ta tuyên bố. “Đại úy bao tôi ăn hết một vòng chợ đêm. Phải có năng lượng thì tôi ‘kết nối’ mới chuẩn được chứ.”