Phát hiện của An giống như một quả bom nổ chậm. Cả ba người ngồi lặng trong phòng pháp y, cố gắng tiêu hóa sự thật khủng khiếp vừa được phơi bày. Bốn mươi hai cái chết không phải là tai nạn. Bốn mươi hai sinh mạng đã bị tước đoạt một cách có hệ thống để phục vụ cho một mục đích vô hình nào đó. Thành phố Đà Lạt xinh đẹp mà họ đang sống hóa ra lại được xây dựng trên một nghĩa địa thầm lặng.
Giả thuyết của Cậu Ba về việc "xây dựng" một thứ gì đó bằng năng lượng của những cái chết khiến không khí càng thêm nặng nề. Nó vượt ra ngoài phạm vi của tội phạm học, vượt ra ngoài cả những câu chuyện ma quỷ thông thường. Họ đang đối mặt với một thứ tà ác có tổ chức, có trí tuệ và có một kế hoạch dài hơi.
"Chúng ta phải báo cáo việc này lên Ban Giám đốc," Minh nói, phá vỡ sự im lặng. Giọng anh đanh lại, sự bàng hoàng ban đầu đã chuyển thành quyết tâm. "Đây không còn là một vụ án nữa. Đây là một cuộc chiến."
Sếp Hùng, sau khi nghe toàn bộ báo cáo, đã ngồi lặng đi trong gần mười phút. Vị trưởng phòng dày dạn kinh nghiệm, người đã đối mặt với không biết bao nhiêu tội ác, cũng phải sững sờ trước quy mô và sự tàn độc của âm mưu này.
"Thiên Nhãn Hội..." ông lẩm bẩm cái tên mà Minh đã báo cáo lại. "Tôi sẽ trình bày việc này lên cấp trên. Nhưng các cậu phải hết sức cẩn thận. Từ giờ, mọi hành động của Tổ Chuyên Án phải được giữ bí mật tuyệt đối. Chúng ta không biết mạng lưới của chúng lớn đến đâu, không biết chúng đã cài cắm người ở những đâu."
Lời cảnh báo của Sếp Hùng không hề thừa. Kẻ thù của họ, những kẻ đã hoạt động trong bóng tối suốt mười năm mà không bị phát hiện, chắc chắn không phải là những kẻ tầm thường.
Và chúng đã bắt đầu đánh hơi thấy mối nguy hiểm.
Trong một góc tối nào đó của thành phố, trong một căn phòng không có cửa sổ, một người đàn ông mặc đồ đen đang đứng trước một tấm bản đồ Đà Lạt cổ, trên đó cũng chi chít những ký hiệu con mắt. Nhưng có ba ký hiệu đã được khoanh tròn bằng mực đỏ: Biệt thự An Sương, Hồ Than Thở, và Viện Lưu trữ Phim ảnh.
"Có kẻ đã xâu chuỗi được các ‘điểm neo’ của chúng ta," một giọng nói khác vang lên từ trong bóng tối. "Cả ba vụ gần nhất đều bị phá giải. Kế hoạch bị chậm lại."
Người đàn ông mặc đồ đen không quay lại. "Ta biết. Có một sự can thiệp bất thường. Một gã cảnh sát mới chuyển đến, và một kẻ có ‘năng khiếu’."
"Chúng ta nên làm gì, thưa Ngài?"
"Một cái gai thì phải nhổ," người đàn ông nói, giọng lạnh như băng. "Nhưng trước khi nhổ, ta cần biết cái gai đó sắc đến đâu. Hãy cử người đi ‘chào hỏi’ kẻ có năng khiếu. Thăm dò hắn. Xem hắn biết được những gì. Đừng để lại dấu vết."
Cậu Ba Phán không hề hay biết mình đã trở thành mục tiêu. Cậu vẫn duy trì thói quen cũ, lang thang khắp các hang cùng ngõ hẻm của Đà Lạt, một phần để tìm đồ ăn ngon, một phần để "cảm nhận" những dòng năng lượng của thành phố.
Ngày hôm đó, khi đang ngồi ở một quán cà phê cóc gần ga xe lửa cũ, một người phụ nữ tiến đến bàn cậu. Cô ta trạc ba mươi tuổi, ăn mặc giản dị, gương mặt hiền lành nhưng đôi mắt trũng sâu, đượm một nỗi buồn vô hạn.
"Xin lỗi, cậu có phải là Cậu Ba Phán không ạ?" cô ta hỏi, giọng run run.
Cậu Ba ngẩng lên, có chút cảnh giác. "Tôi đây. Có chuyện gì không?"
"Tôi… tôi nghe danh cậu đã lâu," người phụ nữ nói, tay vặn vẹo chiếc túi xách. "Tôi có chuyện này, rất khó nói, muốn nhờ cậu giúp. Chuyện là… chồng tôi mới mất được một năm. Nhưng gần đây, đêm nào tôi cũng mơ thấy anh ấy về, anh ấy cứ đứng ở góc phòng nhìn tôi mà không nói gì. Tôi rất sợ. Tôi không biết anh ấy muốn gì."
Cậu Ba nhìn người phụ nữ. "Năng lượng" tỏa ra từ cô ta rất hỗn loạn: một nỗi buồn sâu sắc của người vợ mất chồng, nhưng xen lẫn vào đó là một sự sợ hãi không tương xứng, một sự hoảng loạn có phần giả tạo. Trực giác của cậu mách bảo có điều gì đó không ổn.
"Chuyện này… tôi cần xem xét kỹ hơn," Cậu Ba đáp một cách thận trọng. "Có lẽ tôi cần đến nhà chị để xem xét."
"Vâng, vâng, vậy thì tốt quá," người phụ nữ vội vàng nói, như thể chỉ chờ có vậy.
Chiều hôm đó, Cậu Ba đến địa chỉ mà người phụ nữ đã cho. Đó là một căn nhà nhỏ, gọn gàng. Nhưng ngay khi bước qua cửa, cậu đã cảm thấy có gì đó sai. Không khí trong nhà không có "mùi" của sự mất mát hay tiếc thương. Nó trống rỗng và lạnh lẽo, giống như một sân khấu vừa được dựng lên.
Người phụ nữ mời cậu vào phòng khách, nơi có đặt bàn thờ của người chồng đã khuất. Cậu Ba nhìn vào tấm ảnh thờ. Đó là một người đàn ông trông khá hiền lành. Nhưng khi cậu tập trung "cảm nhận", cậu không thấy bất kỳ "tàn dư" nào của người đã khuất. Không có sự lưu luyến, không có nỗi buồn. Bàn thờ này chỉ là một vật trang trí.
Đây là một cái bẫy.
"Chồng chị..." Cậu Ba bắt đầu, giọng vẫn bình thản. "Anh ấy mất vì bệnh gì?"
"Anh ấy… bị tai nạn lao động," người phụ nữ đáp, ánh mắt hơi lảng đi.
"Thật không?" Cậu Ba bất ngờ quay lại, nhìn thẳng vào mắt cô ta. "Vì ‘năng lượng’ ở đây cho tôi biết, căn nhà này chưa từng có ai chết cả. Và chị, nỗi sợ hãi của chị không phải dành cho vong hồn người chồng, mà là dành cho một thứ khác. Chị đang sợ người đã cử chị đến đây, đúng không?"
Sắc mặt người phụ nữ biến đổi. Vẻ đau khổ biến mất, thay vào đó là sự hoảng loạn và tức giận. Cô ta biết mình đã bị lộ.
"Mày… mày biết được những gì?" cô ta gằn giọng, bàn tay thò vào trong túi xách.
Cậu Ba lùi lại một bước, tim đập thình thịch. Cậu đã quá chủ quan. Cậu không nghĩ chúng sẽ hành động nhanh và trực diện như vậy.
"Tôi không biết các người là ai," Cậu Ba nói, cố gắng kéo dài thời gian. "Nhưng tôi biết các người không phải là ma quỷ. Các người chỉ là một lũ tội phạm đang cố tỏ ra nguy hiểm thôi."
"Mày sẽ phải trả giá vì đã xen vào chuyện của Thiên Nhãn Hội!"
Người phụ nữ rút tay ra khỏi túi. Nhưng thứ cô ta cầm không phải là dao hay súng. Đó là một vật nhỏ, giống như một con búp bê vải được khâu vá một cách cẩu thả. Cô ta dùng một cây kim giấu trong lòng bàn tay, chích vào ngón tay mình cho máu chảy ra, rồi bôi lên con búp bê.
Ngay lập tức, Cậu Ba cảm thấy một cơn đau nhói trong đầu. Thế giới xung quanh cậu chao đảo. Những âm thanh hỗn loạn, những hình ảnh ghê rợn bắt đầu tấn công vào tâm trí cậu. Cậu ôm đầu, ngã khuỵu xuống sàn. Cậu đang bị tấn công, không phải bằng vũ khí vật lý, mà bằng một đòn tấn công tâm linh trực diện.
Kẻ săn mồi đã ra tay.