tớ đợi cậu ở năm tháng thanh xuân

Chương 1: Tấm Ảnh Dưới Tán Cây Điệp


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sân trường vào đầu tháng năm rực rỡ một màu vàng của hoa điệp. Những cánh hoa bé nhỏ theo gió rơi nhẹ xuống sân gạch cũ, phủ đầy lối đi như một tấm thảm óng ánh ánh nắng. Tiếng ve đầu mùa đã râm ran, báo hiệu một mùa chia tay nữa lại gần đến.

Minh Hoàng – học sinh lớp 11A1 – vẫn như thường lệ, đeo máy ảnh trên cổ, lặng lẽ đứng sau bụi hoa giấy gần thư viện. Cậu thích những khoảnh khắc tự nhiên, không sắp đặt, đặc biệt là ở sân trường, nơi chứa đầy ký ức tuổi học trò. Từ lâu, nhiếp ảnh đã là đam mê – và cũng là nơi cậu tìm thấy bình yên giữa những áp lực vô hình tuổi mười bảy.

“Click.”

Ống kính vừa bắt được khoảnh khắc một cô gái mặc áo dài trắng đang cười rạng rỡ dưới tán cây điệp. Cô không biết có người đang chụp mình, chỉ đơn giản là cười – một nụ cười trong trẻo và chân thành đến mức khiến trái tim Hoàng khẽ lệch nhịp.

Hoàng kéo máy ảnh xuống, ngắm nghía lại bức ảnh vừa chụp. Gương mặt ấy… rất quen. Dường như là một người cùng lớp. Nhìn kỹ lại, cậu lẩm bẩm:

— Nhã An…

Cái tên vừa thốt ra đã khiến chính cậu cũng giật mình. Nhã An – cô gái luôn ngồi bàn đầu, học giỏi, hiền lành nhưng đôi lúc lại sắc sảo đến không ngờ. Hai người học chung suốt từ đầu năm, nhưng Hoàng chưa bao giờ nói chuyện trực tiếp ngoài những lần trao đổi nhóm. Cô ấy như sống ở một thế giới khác – sôi nổi, nổi bật và gần như chẳng bao giờ để ý đến cậu.

Nhưng khoảnh khắc ấy, dưới tán cây điệp – Nhã An lại trở thành tâm điểm trong thế giới của riêng Hoàng.


Chiều hôm ấy, tiết học cuối cùng kết thúc bằng tiếng trống giòn giã. Cả lớp ùa ra khỏi phòng như đàn chim vỡ tổ. Minh Hoàng vẫn ngồi lại một chút để cất cẩn thận cuốn sổ phác thảo ý tưởng ảnh mới. Cậu cẩn thận không bao giờ để ai nhìn thấy những trang vẽ nguệch ngoạc của mình – vì đó là cách duy nhất cậu lưu lại cảm xúc trước khi bấm máy.

Đang lúi húi thì một giọng nói vang lên phía sau:

— Minh Hoàng phải không?

Hoàng giật mình quay lại. Là Nhã An.

— Ờ... ừ, có chuyện gì vậy?

Cô đưa ra một cuốn sách, ngập ngừng:

— Cuốn này là của cậu. Hôm trước cậu để quên ở bàn cuối, tớ giữ hộ.

— À… cảm ơn cậu nhé. Tớ quên mất tiêu.

Hoàng nhận lại, thoáng lúng túng. Tay cậu vô thức chạm vào tay cô khi lấy cuốn sách, chỉ là một giây thôi, nhưng tim lại đập nhanh như trống chầu.

— Tớ thấy ảnh cậu chụp được đăng trong báo tường rồi. Ảnh rất đẹp. Cậu thích nhiếp ảnh thật hả?

— Ừ… thích từ năm lớp 8 rồi. Lúc đó cậu trai nào cũng thích game, tớ thì lại ôm cái máy ảnh cũ của ba đi chụp… cây cối với mèo hoang.

Nhã An bật cười khẽ:

— Cũng thú vị đấy chứ. Ảnh cậu có cảm xúc lắm, không giống mấy kiểu ảnh chụp cho có.

Lần đầu tiên Hoàng nghe người khác khen ảnh mình một cách thật lòng. Cậu mỉm cười, hơi bối rối:

— Nếu cậu muốn… lần sau tớ có thể chụp cho cậu một bộ ảnh kỷ yếu riêng. Không giống mấy kiểu ảnh công nghiệp ngoài tiệm.

Câu nói thốt ra khiến chính Hoàng cũng bất ngờ. Cậu đâu có quen chủ động như vậy, nhất là với người con gái mà cậu vẫn luôn… đứng từ xa quan sát.

Nhã An im lặng một lúc, rồi khẽ gật đầu:

— Vậy khi nào cậu rảnh thì nói nhé. Tớ cũng muốn giữ lại vài tấm hình đẹp trước khi hết năm học.


Buổi chiều muộn, ánh nắng xuyên qua tán lá, in bóng lấp lánh xuống nền sân. Minh Hoàng đứng một mình, nhìn tấm ảnh mới rửa – bức ảnh Nhã An cười dưới tán cây điệp.

Có những điều rất nhỏ thôi cũng khiến con tim rối bời. Một nụ cười, một lời khen, hay đơn giản là một cái chạm tay vô tình. Tất cả đều trở thành dấu mốc khắc sâu vào ký ức tuổi học trò.

Lúc đó, Hoàng chưa gọi tên cảm xúc ấy là “thích”. Cậu chỉ biết rằng, từ ngày hôm ấy, ánh mắt cậu bắt đầu đi tìm Nhã An trong mỗi khoảnh khắc thường nhật.

Và dưới tán cây điệp vàng ấy – một mối tình đầu đã âm thầm nảy mầm…


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.