tơ đồng rỏ máu

Chương 1: Dấu Vân Tay Của Người Chết


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thành phố chìm trong cơn mưa đêm, loại mưa dầm dề, dai dẳng đặc trưng của tháng Mười Hai, khiến mọi ánh đèn đường đều trở nên nhòe nhoẹt và vô vọng. Đại úy Trần Minh, trinh sát hình sự kỳ cựu của đội Án Nóng, đứng trong phòng khách sang trọng của căn hộ penthouse ở quận 7, cảm thấy một cơn rùng mình không liên quan đến thời tiết.

Nạn nhân là Võ Cường, 45 tuổi, chủ tịch tập đoàn bất động sản Á Châu, được phát hiện đã chết trên chiếc ghế bành da Ý của mình. Nguyên nhân tử vong ban đầu là sốc tim do bị đầu độc, nhưng điều khiến vụ án này trở nên kinh hoàng lại nằm ở hiện trường.

Trần Minh bước đến gần chiếc bàn trà. Trên mặt bàn kính, ngay dưới ánh đèn chùm pha lê, đặt một vật phẩm duy nhất: một chiếc khăn tay lụa màu xanh rêu, đã nhàu nát và thấm đẫm máu ở chính giữa.

"Không có dấu hiệu đột nhập, không có cửa bị phá. Có vẻ như nạn nhân quen hung thủ," Trung úy Hải, kỹ thuật viên pháp y, báo cáo. "Chúng tôi đang lấy mẫu độc tố. Rất có thể là chất độc không màu, không mùi."

Minh không quan tâm đến độc tố. Anh chú ý đến chiếc khăn lụa. Mùi máu tanh nồng nặc và mùi lụa thoảng nhẹ tạo nên một sự kết hợp bệnh hoạn. Anh cẩn thận đưa tay đeo găng chạm vào chiếc khăn. Máu đã khô, tạo thành một mảng cứng và dính.

"Hung thủ để lại cái này làm gì?" Minh lẩm bẩm. "Một lời thách thức?"

Hải nhíu mày: "Điều kỳ lạ là máu này... không phải của nạn nhân, thưa Đại úy. Đây là máu nhóm A, trong khi nạn nhân là nhóm O. Và chúng tôi tìm thấy..."

Hải dùng nhíp gắp vật gì đó từ chiếc khăn lụa. Đó là một mảnh xương nhỏ, màu trắng, bị bóc trần. Gắn liền với mảnh xương là một mẩu da và thịt, cùng với một móng tay.

"Ngón tay bị cắt rời?" Minh hỏi, giọng anh trầm xuống.

"Không, thưa Đại úy. Đó là đầu ngón tay... bị cắt rất gọn gàng, có vẻ như là của một người phụ nữ. Hung thủ đã dùng chính đầu ngón tay của mình (hoặc một người khác) để quấn trong khăn và lau vết máu của nạn nhân trước khi đặt lên bàn. Hay nói cách khác, đây là bằng chứng, nhưng lại là một phần cơ thể."

Minh nhìn chằm chằm vào mảnh xương trắng và máu khô trên khăn. Anh cảm thấy một cơn lạnh chạy dọc sống lưng. Hung thủ không chỉ giết người; hắn còn thực hiện một nghi thức kinh tởm ngay tại hiện trường.

"Đã lấy dấu vân tay chưa?"

"Đây là vấn đề, thưa Đại úy," Hải nói, khuôn mặt anh ta tái mét dưới ánh đèn chùm. "Chúng tôi đã lấy được một phần dấu vân tay từ ngón tay bị cắt rời. Chúng tôi đang đối chiếu với cơ sở dữ liệu quốc gia."

Minh bước ra khỏi phòng khách, đi về phía hành lang. Anh nhận ra, vụ án này không chỉ là một vụ thanh toán hay tranh chấp. Nó có một yếu tố điên loạn, gần như là tôn giáo.

Mười lăm phút sau, Hải chạy ra, khuôn mặt anh ta trắng bệch vì kinh hoàng. Anh ta cầm một tập hồ sơ cũ kỹ, bìa đã ố vàng.

"Đại úy Minh, anh phải xem cái này. Dấu vân tay... đã trùng khớp."

Minh nhận lấy tập hồ sơ. Dấu vân tay trên ngón tay bị cắt rời trùng khớp với hồ sơ lưu trữ từ mười năm trước: Hà Giang, 30 tuổi.

"Hà Giang... cô ta là ai? Vợ cũ của nạn nhân?"

"Không, thưa Đại úy," Hải lắp bắp. "Hà Giang là nạn nhân trong vụ án Thi thể Ngủ đông mười năm trước. Cô ta bị sát hại, cắt rời ngón tay và chôn xác trong một ngôi nhà hoang. Cô ta đã chết mười năm rồi!"

Minh đứng sững lại. Mưa vẫn rơi tí tách bên ngoài cửa sổ. Dấu vân tay của người chết đã xuất hiện trên chiếc khăn máu ở hiện trường vụ án mới. Minh hiểu rằng, anh đang không chỉ đối đầu với một kẻ giết người, mà còn với một lời nguyền, hay một con quỷ đang sử dụng quá khứ để rỏ máu hiện tại. Vụ án "Ngón tay khăn máu" đã chính thức bắt đầu, kết nối hai tội ác cách nhau một thập kỷ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×