tơ đồng rỏ máu

Chương 5: Bóng Ma Trong Gương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

"Kiểm tra địa chỉ của tôi! Ngay lập tức!" Trần Minh gầm lên qua điện thoại.

Hải, sau giây phút bàng hoàng, đã kịp trấn tĩnh. "Đã rõ, Đại úy! Tôi đang gọi đội hỗ trợ. Anh đi ngay đi!"

Minh cúp máy, lao ra khỏi căn hộ của Lê Văn Thành. Anh biết rằng Bùi An, người yêu bị phản bội, đang thực hiện một nghi thức trả thù cuối cùng. Nhưng người cuối cùng là ai mà lại ở trong căn hộ của anh?

Minh lái xe như điên trong cơn mưa. Năm phút sau, anh nhận được cuộc gọi từ Hải.

"Đại úy, mục tiêu cuối cùng là... Vũ Thu Giang, 30 tuổi. Cô ta đã chuyển đến căn hộ của anh một tháng trước. Hồ sơ cho thấy cô ta là... em gái cùng cha khác mẹ của Hà Giang!"

Minh đạp phanh. Em gái cùng cha khác mẹ.

"Kiểm tra lại mối liên hệ của cô ta với Võ Cường và Lê Văn Thành!"

"Đã kiểm tra. Mười năm trước, Vũ Thu Giang là sinh viên đại học. Cô ta đã từng làm thư ký tạm thời cho Võ Cường trong thời gian diễn ra dự án resort. Cô ta là người biết mọi bí mật của Võ Cường và có thể đã tiếp cận được chiếc nhẫn!"

Minh chợt hiểu ra sự thật kinh hoàng. Không phải Cường và Thành là kẻ giết người. Họ là những kẻ đồng lõa hoặc kẻ che đậy bí mật. Người thực sự phản bội chiếc nhẫn, phản bội Hà Giang, và liên kết đến cái chết của cô, chính là em gái cô.

Lời hứa bị người thứ ba cắt đứt. Vòng xoắn ốc bị cắt đôi.

Minh phóng xe lên bãi đỗ xe căn hộ của mình. Khi anh chạy lên tầng, anh thấy cửa căn hộ bị hé mở. Mùi hương kim loại lạnh lẽo của sợi tơ đồng xộc thẳng vào mũi anh.

Anh rút súng, thận trọng bước vào.

Căn hộ tối om. Mọi thứ đều im lặng đến đáng sợ.

Minh bước vào phòng khách. Vũ Thu Giang đang ngồi trên chiếc ghế sofa, quay lưng về phía anh. Cô mặc một chiếc váy lụa trắng, nhưng có điều gì đó không ổn. Cô không cử động.

Bùi An đứng đối diện, tay anh ta cầm một chiếc khăn lụa tơ đồng màu xanh rêu thứ ba. Chiếc khăn đang thấm một chất lỏng màu vàng nhạt.

"Bùi An! Dừng lại! Anh bị bắt!" Minh hét lên, chĩa súng vào anh ta.

Bùi An quay lại. Khuôn mặt anh ta không hề có vẻ điên loạn hay sợ hãi. Nó chỉ có một sự bình thản lạnh lùng và đau đớn.

"Đại úy Minh. Anh đã quá chậm," Bùi An nói, giọng anh ta không chút cảm xúc. "Giang đã uống. Cô ta đã uống trà mà cô ta pha cho tôi. Giống như cách cô ta đã đầu độc chị mình, Hà Giang."

Minh sững người. Hà Giang bị đầu độc? Không phải bị giết dã man.

"Năm đó, Giang đã yêu Võ Cường. Cô ta muốn chiếc nhẫn đính hôn của Hà Giang để chứng minh tình yêu với Cường. Cường đã hứa sẽ cho cô ta một vị trí cao. Giang đã đầu độc Hà Giang bằng một loại trà thảo dược hiếm. Cường và Thành chỉ là những kẻ giúp cô ta che giấu tội ác, cắt rời ngón tay để tạo hiện trường giả về một vụ giết người điên rồ."

Bùi An đưa chiếc khăn lụa tơ đồng lên. "Chiếc khăn này, tôi dệt nó cho Hà Giang. Nó được dệt bằng tơ đồng, sợi kim loại sẽ rỏ máu khi tiếp xúc với độc tố. Đó là lời nguyền mà tôi đã tạo ra. Sự phản bội phải rỏ máu từ chiếc khăn."

Bùi An bước đến gần Vũ Thu Giang. Cô ta vẫn bất động.

"Còn một bước cuối cùng," Bùi An nói. Anh ta quỳ xuống, cầm bàn tay phải của Giang. "Ngón tay út. Nơi chiếc nhẫn đính hôn bị lấy đi."

Minh biết Bùi An sẽ không dừng lại. Anh ta đang hoàn thành nghi thức trả thù.

"Bùi An! Nếu anh chạm vào cô ta, anh sẽ giết nốt những gì còn lại trong anh!" Minh hét lên.

"Tôi đã chết mười năm trước, Đại úy," Bùi An đáp, rồi anh ta dùng một con dao nhỏ, sắc bén, cắt đứt ngón tay út của Vũ Thu Giang.

Xoẹt!

Bùi An nhanh chóng gói ngón tay út còn dính máu của Giang vào chiếc khăn lụa tơ đồng thứ ba. Anh đặt chiếc khăn lên chiếc bàn kính gần đó.

"Bây giờ, tất cả đã hoàn tất. Bốn ngón tay đã được thu thập. Lời thề đã được trả."

Minh lao tới, đá văng con dao khỏi tay Bùi An và khống chế anh ta.

Bùi An không chống cự. Anh ta nhìn thẳng vào Minh, đôi mắt anh ta trống rỗng.

Minh kiểm tra Vũ Thu Giang. Cô ta vẫn còn thở, nhưng yếu ớt.

"Hải! Cấp cứu! Nhanh lên!" Minh gào lên qua máy bộ đàm.

Minh nhìn chiếc khăn lụa thứ ba trên bàn. Máu đang rỏ ra từ ngón tay bị cắt. Chiếc khăn lụa tơ đồng đã hoàn thành sứ mệnh của nó, nó đã rỏ máu của bốn kẻ phản bội – kẻ giết người (Giang), và ba kẻ đồng lõa (Cường, Thành, và một ngón tay của Hà Giang bị Bùi An lấy đi, tượng trưng cho sự tha thứ bị cắt đứt).

Minh nhìn vào gương, thấy hình ảnh mình phản chiếu. Đằng sau anh, Vũ Thu Giang đang mở mắt. Đôi mắt cô ta đầy sự sợ hãi và hối hận. Nhưng trong giây lát, An nhìn thấy một bóng ma mờ ảo đứng ngay sau lưng cô ta, khuôn mặt nhợt nhạt của Hà Giang đang mỉm cười một cách đau khổ.

Minh nhận ra: Sự trả thù không chỉ đến từ Bùi An. Nó đã được dẫn lối bởi linh hồn không siêu thoát của Hà Giang, bị mắc kẹt trong chiếc nhẫn bị phản bội, và chiếc tơ đồng đã giúp cô rỏ máu quá khứ.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×