Sương mù Đà Lạt luôn có mùi gì đó lạ lẫm – nửa ngọt, nửa tanh, như thể đang che giấu điều gì.
Đêm ấy, sương đặc quánh đến mức ánh đèn đường cũng hóa thành những đốm vàng lạc lõng giữa làn khói lạnh. Từng giọt nước nhỏ xuống từ mái tôn, hòa cùng tiếng bước chân nặng nề của người đàn ông đang đi xuyên qua màn đêm – Thanh tra Trần Khải An.
Anh vừa xuống xe ở dốc Trại Mát. Một chiếc xe bán tải của lực lượng hình sự chờ sẵn. Bên trong, Trung úy Nam – cậu trợ lý trẻ tuổi mới được điều lên – mở cửa, giọng run vì lạnh:
“Anh An… vụ này, em chưa từng thấy gì giống vậy. Nạn nhân bị treo giữa không trung, như… bị ai đó muốn cho cả thành phố nhìn thấy.”
Khải An kéo cổ áo, nhìn ra con dốc trơn ướt. Mùi gỗ mục và máu tanh nhẹ thoảng qua. Anh không nói gì, chỉ rút bao thuốc, châm một điếu.
Ngọn lửa đỏ phản chiếu lên đôi mắt đầy quầng thâm – ánh nhìn của người từng chứng kiến quá nhiều cái chết.
Chiếc xe lăn bánh trong im lặng, chỉ có tiếng cần gạt nước xé tan sương. Hai người men theo con đường mòn lên khu biệt thự cũ bỏ hoang – nơi dân quanh vùng gọi là “Nhà của người treo cổ”.
Khi họ đến nơi, cảnh tượng khiến Nam nghẹn họng.
Một thi thể bị treo lơ lửng giữa khung cửa sổ tầng hai, sợi dây thép cắt sâu vào cổ, máu nhỏ xuống nền gạch như những hạt sương đen.
Điều kinh khủng hơn cả là trên ngực nạn nhân bị khắc sâu một chữ duy nhất: “TỘI”, bằng vật nhọn, khô cứng lại thành màu nâu sẫm.
Khải An không biểu cảm. Anh bước đến gần, cúi xuống quan sát vết máu khô dưới sàn.
Vết máu kéo dài, tạo thành một đường cong, rồi biến mất giữa nền đất – như ai đó cố tình vẽ nên ký hiệu. Anh cúi thấp hơn.
Ba dấu chấm nhỏ được khắc cạnh dòng máu – ba điểm tròn, như ba tiếng gõ.
“Ba chấm…?” – Nam lắp bắp.
“Không. Ba nhát gõ.” – Khải An đáp, giọng trầm và lạnh. “Cậu có nghe tiếng gì trước khi chúng ta đến đây không?”
Nam lắc đầu. “Chỉ tiếng gió thôi, anh.”
Khải An ngẩng nhìn sương dày đang trôi qua khung cửa. Trong thoáng chốc, anh tưởng mình thấy bóng một người đứng giữa lớp sương, quay mặt về phía anh, gõ nhẹ lên cửa sổ ba lần.
Cốc… cốc… cốc…
Anh nheo mắt, nhưng chỉ còn sương trắng.
Một cảm giác lạnh chạy dọc sống lưng – thứ linh cảm cũ kỹ mà anh từng đánh mất từ vụ án 3 năm trước, khi đồng đội anh chết trong ngọn lửa.
Phòng pháp y được gọi đến ngay trong đêm.
Bác sĩ Vũ, người có hơn 20 năm kinh nghiệm, đưa đèn soi lên cổ thi thể.
“Dây thép công nghiệp, loại dùng trong thang máy. Lực siết không đều, nghĩa là nạn nhân vẫn còn sống khi bị treo. Thời gian tử vong khoảng 4–5 giờ trước khi được phát hiện.”
“Ai phát hiện đầu tiên?” – Khải An hỏi.
“Một người đi giao sữa, khoảng 3 giờ sáng. Hắn nói thấy ‘thứ gì đó đung đưa trong sương’.”
Khải An lặng im. Anh mở cuốn sổ tay, lật sang trang trắng đầu tiên. Trên đó, dòng chữ duy nhất hiện ra dưới nét bút chì mảnh:
“Vụ án số 01 – Ký hiệu: Ba tiếng gõ.”
Khi thi thể được hạ xuống, mặt nạn nhân lộ rõ – là ông Nguyễn Đức Tài, 46 tuổi, chủ khách sạn Rose Valley, nổi tiếng trong khu vực.
Điều lạ là ông ta từng dính đến một vụ án cưỡng hiếp ẩn danh năm 2004, nhưng hồ sơ đã bị “rút xuống vì thiếu chứng cứ”.
“Anh An… có thể đây là trả thù?” – Nam hỏi nhỏ.
“Không. Đây không phải trả thù. Đây là… phán xét.” – Giọng Khải An khàn đi.
Anh quay lưng lại, nhìn về phía khu rừng phủ sương phía xa. Có gì đó đang chuyển động – một bóng đen mờ, như người đàn ông mặc áo choàng dài, đang gõ vào thân cây ba lần, rồi biến mất.
Trời sáng dần.
Đà Lạt buổi sáng trông yên bình đến lạ – nhưng giữa ánh sáng ấy, thi thể vẫn như một vết nhơ giữa khung cảnh sương bạc.
Khải An bước về xe, đôi giày dẫm lên vũng nước đọng.
Anh dừng lại khi thấy một mảnh giấy ướt dính dưới bánh xe.
Trên đó chỉ có một dòng chữ viết bằng mực nhòe:
“Ba tiếng gõ. Một người phán xét. Kẻ có tội sẽ phải nghe.”
Anh cất tờ giấy vào túi áo khoác. Trước khi đóng cửa xe, anh lại nghe thấy tiếng gõ – rất khẽ, từ phía sau.
Cốc… cốc… cốc.
Anh quay lại – chẳng có ai.
Chỉ có sương mù đang tràn xuống, bao phủ cả thành phố như tấm màn che của một tội ác chưa được phơi bày.