tội ác dưới lớp sương mù

Chương 4: HỒ TUYỀN LÂM – NƠI BẮT ĐẦU MỌI THỨ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng ở Đà Lạt hôm ấy lạnh hơn thường lệ. Sương giăng dày đến mức những hàng thông bên đường chỉ còn là những bóng mờ chập chờn, như đang run rẩy trong một giấc mơ lạnh giá. Thanh tra Trần Khải An ngồi sau tay lái, ánh mắt trầm ngâm nhìn con đường nhỏ ngoằn ngoèo dẫn xuống hồ Tuyền Lâm. Trong tay anh là cốc cà phê nguội ngắt, hương đắng lặng đi cùng suy nghĩ nặng nề. Ở ghế bên cạnh, Linh ngồi lặng lẽ, đôi mắt như đang nhìn xuyên qua màn sương phía trước, nhưng lại không thật sự nhìn thấy gì.

Sáng nay họ nhận được một cuộc gọi từ một người dân đi săn sớm, báo phát hiện một căn nhà gỗ bỏ hoang ven hồ, có dấu hiệu bị ai đó ra vào gần đây. Người báo tin nói rằng đêm qua anh ta nghe thấy tiếng gõ cửa và ánh sáng yếu ớt phát ra từ trong nhà. Khi đến gần, ánh sáng tắt phụt, chỉ còn lại hơi lạnh rờn rợn như vừa có thứ gì đó rút khỏi thế giới này. Cảnh sát địa phương không dám tiến vào, nên mọi thứ vẫn nguyên trạng khi Khải An và Linh đến.

Chiếc xe dừng lại nơi lối mòn phủ đầy rêu, đất sũng nước. Không gian yên lặng đến mức có thể nghe rõ tiếng gió rít qua khe lá. Từ xa, căn nhà gỗ hiện ra mờ mờ trong sương, đứng trơ trọi như một hồn ma già giữa rừng thông. Cánh cửa gỗ mục nát, bảng hiệu treo trên tường vẫn còn sót lại dòng chữ bạc phếch:

“Trại Dưỡng Tâm Thiên Nguyên.”

Linh khẽ lẩm bẩm, giọng trầm thấp:

“Trại dưỡng tâm… nơi này từng là một cơ sở điều trị tâm lý nhỏ. Bị bỏ hoang từ năm 2004, sau khi xảy ra vụ cháy khiến mấy bệnh nhân thiệt mạng. Em từng đọc trong hồ sơ cũ của Sở Y tế.”

Khải An nhíu mày: “Trùng năm 2004… năm xảy ra vụ án đầu tiên có ký hiệu ‘TỘI’. Ngẫu nhiên hay là điểm nối?”

“Không có gì ở đây là ngẫu nhiên đâu, anh An.” Linh đáp khẽ, ánh mắt thoáng lóe lên nỗi bất an.

Hai người đeo găng tay, mở cửa bước vào. Cánh cửa gỗ bật ra với tiếng kẽo kẹt kéo dài, như tiếng than của linh hồn bị giam cầm. Bên trong tối om, chỉ có ánh đèn pin của Khải An quét qua những mảng tường ẩm mốc, nơi từng là phòng điều trị nay chỉ còn lại khung giường sắt gỉ và những vệt cháy đen. Mùi nấm mốc, phân dơi, sắt rỉ và xác động vật trộn lẫn, tạo nên thứ mùi tử khí khó tả.

Bước chân họ vang lên khẽ khàng, nhưng trong không gian ấy, âm thanh nhỏ nhất cũng trở nên rợn rợn. Linh dừng lại bên bức tường, ánh đèn pin của cô dừng lại ở một vệt khắc lạ — ba vòng tròn lồng vào nhau, chính giữa là vết dao cắm sâu.

“Biểu tượng này…” Linh khẽ nói, “giống hệt dấu khắc trên ngực nạn nhân thứ hai.”

Khải An đưa tay sờ lên, lớp bụi rơi xuống, lộ ra thêm những hàng chữ khác — mờ nhưng vẫn đọc được: “Chúng ta không được phép quên.”

Anh quay sang Linh, giọng trầm:

“Cô thấy gì không?”

Linh nhắm mắt, hít một hơi thật sâu. Cô có một khả năng đặc biệt: khi tập trung cao độ, cô có thể cảm nhận dư chấn cảm xúc còn sót lại nơi tội ác diễn ra. Nhưng lần này, khi cô vừa chạm tay vào bức tường, cả cơ thể khẽ run. Mắt cô mở ra, tròng đen giãn ra bất thường, và giọng cô trở nên xa lạ:

“Ở đây… đã có ai đó van xin. Một người đàn ông… hắn ta bị buộc phải xem người khác chết. Có tiếng khóc… và tiếng gõ cửa… ba lần…”

Khải An lập tức kéo tay Linh ra, giọng cứng rắn:

“Đủ rồi.”

Cô thở dốc, ôm ngực, mồ hôi lạnh thấm qua áo khoác. “Năng lượng ở đây nặng lắm… như thể nơi này từng là… nơi bắt đầu của hắn.”

Họ tiếp tục tiến sâu vào phía sau nhà, nơi có một cánh cửa sắt bị khóa bằng ổ gỉ. Khải An dùng thanh sắt cạy ra. Một mùi hôi tanh ập lên, khiến cả hai khựng lại. Bên trong là một căn phòng nhỏ, tường dán đầy những tờ báo cũ, tất cả đều là tin tức về các vụ án chưa được phá từ năm 1999 đến 2004. Ở giữa phòng là một bàn gỗ, trên đó đặt một cuốn sổ da đen.

Khải An mở ra. Những trang đầu tiên chi chít chữ viết tay nguệch ngoạc:

“Tội lỗi không mất đi. Nó chỉ chờ người đến phán xét.”

“Khi ta gõ cửa, linh hồn ngươi sẽ trả lời.”

Trang cuối cùng, dòng chữ được viết bằng máu khô:

“Vòng tròn đầu tiên – Đà Lạt.”

Linh lùi lại một bước, giọng run run:

“Vòng tròn đầu tiên? Vậy nghĩa là… sẽ còn những vòng tròn khác?”

Khải An gập sổ lại, ánh mắt sâu thẳm, trầm như vực:

“Không chỉ một. Đây là nghi thức. Mỗi vụ án là một vòng tròn, một tầng phán xét. Và Đà Lạt chỉ là khởi đầu.”

Anh bước ra cửa sổ, nhìn qua màn sương loang lổ. Hồ Tuyền Lâm phía xa như một mặt gương xám chì, phản chiếu bầu trời mù đặc. Giữa làn hơi lạnh, anh thấy thấp thoáng một bóng người mặc áo choàng đen đứng bên bờ nước, lặng im nhìn về phía căn nhà. Khi anh chớp mắt lại, bóng đó đã biến mất.

Khải An không nói gì. Anh chỉ khẽ lẩm bẩm, đủ để Linh nghe thấy:

“Người gõ cửa… đang theo dõi chúng ta.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×