Sáng hôm đó, sương mù mỏng hơn đôi chút, nhưng vẫn đủ để khiến ánh mặt trời chỉ là một vệt sáng mờ giữa không gian xám lạnh.
Trụ sở cảnh sát thành phố tĩnh lặng. Tất cả như đang nín thở sau vụ án Rose Valley.
Trong phòng họp, Khải An ngồi trầm ngâm nhìn bản phác họa ký hiệu ba vòng tròn trên bảng trắng.
Bên cạnh anh, một giọng nữ vang lên – trong trẻo, chậm rãi nhưng đầy trọng lượng:
“Ba vòng tròn không phải biểu tượng ngẫu nhiên. Nó là dạng mandala nghịch đảo – biểu tượng tẩy rửa tội lỗi bằng sự trừng phạt.”
Khải An quay lại.
Cô đứng ở ngưỡng cửa: Linh, nhà tâm lý học tội phạm từ Viện nghiên cứu Tâm lý Hành vi TP.HCM, được điều lên hỗ trợ.
Cô mặc sơ mi trắng, khoác áo măng-tô xám, tóc buộc gọn sau gáy. Mắt cô đen sâu và sắc đến mức người ta cảm giác bị soi thấu khi đối diện.
“Tôi là bác sĩ tâm lý Nguyễn Minh Linh. Tôi được lệnh của Cục mời đến hỗ trợ thanh tra trong vụ án đặc biệt này.”
“Tôi không cần người ‘đọc tâm’.” – Khải An lạnh giọng.
“Tôi không đọc tâm người sống, thanh tra. Tôi đọc tàn dư tâm lý của người chết.”
Không khí trong phòng như đặc quánh lại. Nam, đứng cạnh, suýt đánh rơi cốc cà phê.
Linh tiến lại gần bàn.
Cô mở hồ sơ ảnh, ngón tay lướt nhẹ qua tấm hình thi thể ông Nguyễn Đức Tài.
“Vết khắc ‘TỘI’… quá thẳng và sâu. Không thể là tự tay nạn nhân. Nhưng điều kỳ lạ là cơ mặt ông ta không thể hiện dấu hiệu sợ hãi cực độ. Giống như ông ta biết rằng cái chết này sẽ đến.”
“Cô nói ông ta chấp nhận nó?”
“Không. Ông ta cảm thấy xứng đáng.”
Câu nói khiến cả phòng im bặt.
Họ chuyển sang phòng thẩm vấn, nơi tạm giữ Phạm Dũng, nhân viên khách sạn Rose Valley, người phát hiện thi thể đầu tiên.
Linh ngồi đối diện anh ta, đặt cuốn sổ da trước mặt. Giọng cô nhẹ nhàng, như ru ngủ:
“Anh Dũng, khi thấy xác ông Tài, anh có nghe gì không? Mùi, tiếng, hay hình ảnh lạ?”
“Không… tôi… chỉ thấy sương. Nhưng… có tiếng gõ. Ba tiếng. Như ai đó gõ cửa từ trong sương ra.”
“Trước khi phát hiện xác, anh có thấy ai khả nghi?”
“Có một người… mặc áo choàng đen, đội mũ trùm. Tôi tưởng khách thuê phòng, nhưng hắn đi thẳng vào rừng.”
Linh nghiêng đầu, nhìn sâu vào mắt hắn.
Đôi mắt anh ta run rẩy. Cô rút bút, vẽ ba vòng tròn nhỏ lên tờ giấy.
“Anh thấy hình này ở đâu chưa?”
“Rồi… ở mặt sau cửa phòng ông Tài. Ai đó đã vẽ bằng máu. Tôi lau đi rồi, vì sợ…”
Câu trả lời khiến Khải An ngẩng phắt đầu.
Anh ra hiệu cho Nam kiểm tra lại cửa phòng – nếu đúng như lời khai, ai đó đã xóa dấu vết quan trọng.
Khi cuộc thẩm vấn kết thúc, Linh quay sang Khải An.
“Anh không tin tôi, đúng không?”
“Tôi tin chứng cứ. Không tin cảm giác.”
“Vậy để tôi cho anh thấy thứ mà chứng cứ không bao giờ nói ra.”
Cô đặt tay lên ảnh nạn nhân, nhắm mắt.
Một lúc lâu, cô khẽ nói, giọng trầm và xa xăm:
“Ông ta… cầu xin sự tha thứ. Nhưng người phán xét nói: ‘Tội lỗi không thể rửa sạch bằng nước, chỉ bằng máu.’ Và rồi ba tiếng gõ vang lên.”
Khải An nhìn cô chăm chú.
“Cô nghe thấy trong đầu à?”
“Không. Tôi chỉ… cảm nhận.”
Buổi chiều, hai người đến hiện trường vụ án lần nữa.
Sương dày hơn hôm qua. Gió rít qua hàng thông như tiếng rên rỉ của ai đó bị bóp nghẹt.
Linh đứng giữa gian phòng nơi ông Tài bị treo cổ. Cô nhắm mắt, để tay lên bức tường đầy vết nứt.
“Có một người phụ nữ từng ở đây. Cô ấy sợ hãi… bị bắt giữ… và cầu xin trong vô vọng. Anh có biết mùi của sợ hãi không, thanh tra?”
“Chỉ biết mùi của máu.” – Anh đáp.
Linh cúi xuống, ngón tay chạm vào khe gạch nơi bức tường.
Một mảnh kim loại nhỏ bị che lấp lộ ra – mảnh móng tay.
Cô đeo găng, nhặt lên. Trên đó vẫn còn dính vụn sơn hồng nhạt.
“Có thể là của nạn nhân cũ.” – Cô nói.
“Ý cô là cô gái mất tích năm 2004?” – Anh hỏi nhanh.
“Phải. Và cô ấy vẫn còn ở đây – không phải bằng xác thịt, mà bằng ký ức của tội lỗi.”
Gió thổi qua khung cửa vỡ, làm tấm màn trắng bay lật phần tường phía sau.
Một dòng chữ bằng than hiện ra, mờ nhạt:
“Hắn vẫn nghe tiếng gõ. Ba lần. Rồi chết.”
Linh siết chặt mảnh móng tay trong tay, ánh mắt tối sầm.
“Người viết dòng này… chắc chắn biết về nghi thức ‘phán xét’. Và có thể, hắn chính là người kế tiếp.”
Khi họ rời hiện trường, sương đã chuyển màu xám đục.
Khải An khẽ hỏi:
“Cô nói thật đi. Cô đã gặp thứ này trước đây rồi, đúng chứ?”
“Tôi từng nghiên cứu một vụ án ở Sài Gòn, 2019. Một kẻ giết người hàng loạt cũng khắc chữ ‘TỘI’ lên ngực nạn nhân. Hắn gọi mình là Người Phán Xét. Nhưng hắn chết trong trại tâm thần trước khi ra tòa.”
“Tên hắn là gì?”
“Lê Văn Hòa.”
“Linh mục mất tích?”
“Đúng. Và tôi nghĩ… hắn chưa bao giờ thật sự chết.”
Khải An sững người.
Cả hai im lặng. Ngoài kia, tiếng chuông nhà thờ Đà Lạt vang vọng giữa sương – ba hồi, đều đặn, rợn người.
Cốc… cốc… cốc…
Linh khẽ thì thầm:
“Khi anh nghe thấy tiếng gõ đó, đừng trả lời. Bởi vì nếu anh đáp lại… hắn sẽ biết anh cũng có tội.”