Trụ sở Tập đoàn Tinh Quang Sáng Tạo, Thượng Hải
Hai năm đã trôi qua. Lâm An không còn là cậu học sinh trầm lặng ngồi sau cánh gà sân khấu nữa. Cậu giờ đây là một sinh viên năm hai, và thế giới của cậu là những dòng code bất tận trên màn hình máy tính. Kỳ thực tập tại Tinh Quang Sáng Tạo, thánh địa công nghệ mà mọi sinh viên đều mơ ước, là một bước tiến lớn trong sự nghiệp của cậu.
Nhưng ngay cả ở đây, giữa hàng ngàn bộ óc thiên tài, Lâm An vẫn giữ thói quen quan sát của mình. Cậu không chỉ thấy những dòng lệnh, cậu còn thấy cả tính cách của người viết ra chúng. Cậu thấy sự cẩu thả trong đoạn mã của một lập trình viên, sự thanh lịch trong thuật toán của người khác, và sự căng thẳng trong những email trao đổi giữa các phòng ban.
Và không ở đâu sự căng thẳng lại rõ rệt hơn là ở tầng 42 – tầng của bộ phận Nghiên cứu và Phát triển AI.
"Lại nữa rồi," một đồng nghiệp thực tập thì thầm với Lâm An, mắt liếc về phía phòng làm việc bằng kính ở cuối hành lang. "Tiến sĩ Trần lại đang nổi cơn thịnh nộ."
Bên trong căn phòng đó, Tiến sĩ Trần Vũ đang đi đi lại lại, tay vung lên chỉ trích một nhóm kỹ sư đang cúi gằm mặt. Ông là một huyền thoại sống của tập đoàn, bộ não đằng sau Prometheus, hệ thống AI đã đưa Tinh Quang lên vị trí số một. Nhưng ông cũng là một nhà độc tài, một người theo chủ nghĩa hoàn hảo đến cực đoan và không bao giờ chấp nhận sai sót.
"Các người gọi đây là một bản vá lỗi à?" Giọng ông vọng ra, át cả tiếng ồn của máy chủ. "Đây là một sự sỉ nhục cho logic! Prometheus sẽ từ chối chạy một đoạn mã rác rưởi như thế này!"
Cuộc họp kết thúc bằng việc cả nhóm kỹ sư lủi thủi bước ra, mặt xám ngoét. Tiến sĩ Trần ở lại một mình, đứng nhìn vào "Lõi AI" – một khối lập phương bằng kính mờ nằm ở trung tâm tầng 42. Đó là thánh địa của ông, nơi chỉ mình ông có toàn quyền ra vào.
Tối hôm đó, Lâm An là một trong những người cuối cùng rời khỏi văn phòng. Khi đi ngang qua tầng 42, cậu thấy Tiến sĩ Trần vẫn ở đó. Ông quẹt thẻ, nhìn vào máy quét võng mạc, rồi gõ một dãy số trên bàn phím. Cánh cửa titan nặng nề của Lõi AI im lặng trượt sang một bên, để lộ ra một không gian lạnh lẽo với những dãy máy chủ đang nhấp nháy ánh sáng xanh. Tiến sĩ Trần bước vào. Cánh cửa đóng lại sau lưng ông.
Đó là lần cuối cùng có người nhìn thấy ông còn sống.
Sáng hôm sau, cả tập đoàn chấn động. Tiến sĩ Trần Vũ đã không trở về nhà. Mọi cuộc gọi đều không có người trả lời. Lực lượng an ninh, sau khi nhận được sự cho phép của ban lãnh đạo cấp cao, đã phải dùng đến một mã ghi đè khẩn cấp để mở cửa Lõi AI.
Họ tìm thấy ông nằm gục trên sàn nhà lạnh lẽo, bên cạnh siêu máy tính trung tâm của Prometheus.
Cảnh sát đến, và người dẫn đầu không ai khác chính là Triệu thanh tra. Ông nhìn hiện trường, nhìn cánh cửa không một vết xước, rồi nhìn vào bảng log hệ thống an ninh do chính Prometheus xuất ra, được hiển thị trên một màn hình lớn.
21:17:02 - Cửa Lõi AI được mở. Xác thực thành công: Thẻ truy cập A-1, Võng mạc Tiến sĩ Trần Vũ, Mật khẩu động.
21:17:05 - Tiến sĩ Trần Vũ đi vào.
21:17:08 - Cửa Lõi AI đóng và niêm phong.
...
08:30:00 (sáng hôm sau) - Cửa Lõi AI được mở bằng mã ghi đè khẩn cấp.
Bản log kéo dài suốt cả đêm, ghi lại từng mili giây, nhưng không hề có một lần truy cập nào khác. Hệ thống báo cáo: không có bất kỳ dấu hiệu đột nhập vật lý hay tấn công mạng nào.
Triệu thanh tra nhìn vào Lâm An, người đang đứng trong đám đông nhân viên với tư cách là một thực tập sinh. Ông biết vụ án này vượt xa những gì ông từng đối mặt.
"Cháu nghĩ sao?" ông hỏi khẽ, khi đi ngang qua cậu. "Làm thế nào để giết một người trong một căn phòng mà chính nạn nhân là người duy nhất đi vào?"