Đêm muộn.
Màn hình laptop của Lâm Tư Dao vẫn sáng trắng, con trỏ nhấp nháy như đang chế nhạo sự bế tắc của cô.
Một chương truyện mới — chương cuối cùng — nhưng cô đã ngồi suốt tám tiếng mà chưa gõ nổi nổi một câu kết.
Trong file Word mở sẵn, dòng chữ “Nếu yêu là sai...” cứ nằm im ở tiêu đề, nhìn cô bằng vẻ thách thức.
Tư Dao khẽ xoa thái dương, tự cười nhạt.
“Nếu yêu là sai, vậy để ta viết cho nó một kết thúc sai thêm lần nữa.”
Cô là tác giả nổi tiếng trên mạng, nổi đến mức bị gắn danh “nữ hoàng ngược tâm” — người chuyên khiến nhân vật chính chết, sống lại, rồi lại chết.
Cả độc giả lẫn biên tập đều kêu cô “ác quá”, nhưng chính cô lại luôn cười: “Vì trên đời, mấy ai được yêu mà không phải trả giá.”
Đêm nay, cô định sửa lại đoạn kết cho nữ phụ – Tần Mịch Dao, một cô gái điên cuồng yêu nam chính tổng tài lạnh lùng Hàn Dục, rồi chết dưới bánh xe chỉ vì muốn giữ anh lại một lần.
Tư Dao vốn viết để kết thúc đó thật tàn nhẫn — cho độc giả nhớ mãi.
Nhưng giờ, chính cô lại thấy... thương.
Cô đặt tay lên bàn phím, lặng lẽ thêm một dòng:
“Nếu có thể sống lại, Tần Mịch Dao sẽ không bao giờ chọn yêu anh nữa.”
Con trỏ vừa nhấp nháy đến cuối câu, điện chớp ngoài cửa sổ vụt sáng.
Một tiếng nổ điện khô khốc vang lên.
Tư Dao chưa kịp phản ứng thì toàn thân tê dại, ánh sáng trắng chói lòa tràn ngập mắt.
Cô chỉ kịp thở hắt:
“Chết tiệt... chưa kịp lưu file...”
Rồi mọi thứ chìm vào hư vô.
Tỉnh dậy, Tư Dao cảm giác đầu mình như có ai nện một búa.
Cô nghe thấy tiếng gió, mùi nước hoa, và... tiếng giày cao gót trên sàn gỗ.
Không phải phòng trọ của cô.
Không phải tiếng máy lạnh rì rì quen thuộc.
Cô mở mắt.
Trước mặt là căn phòng xa hoa: tường trắng viền vàng, rèm lụa rủ xuống như sóng, một tấm gương lớn phản chiếu hình ảnh — một người phụ nữ trong váy đỏ ôm ngực thở dốc.
Không phải cô.
Nhưng... là cô.
Mái tóc đen uốn lượn, gương mặt tinh xảo, ánh mắt đầy kiêu ngạo.
Tư Dao lặng người.
Cô nhận ra khuôn mặt ấy.
— Là Tần Mịch Dao.
Nhân vật mà cô đã viết chết cách đây... ba tiếng.
Một dòng chữ mờ mờ hiện lên trong đầu, như có ai đang đánh máy bên trong ý thức cô:
[Hệ thống khởi động: Thế giới “Nếu yêu là sai” – phiên bản thử nghiệm.]
[Bạn đang đăng nhập với thân phận: Tần Mịch Dao – nữ phụ phản diện.]
Tư Dao há miệng, nhưng không kịp thốt thành lời.
Mọi ký ức của Tần Mịch Dao như cơn sóng đổ ập đến, khiến cô choáng váng.
Bữa tiệc tối nay.
Bản hợp đồng tình nhân.
Cảnh tượng bị Hàn Dục sỉ nhục giữa sảnh khách sạn...
Và kết thúc — bánh xe lạnh lùng cán qua.
Cô run rẩy, ôm đầu, thì thầm:
“Không thể nào... Mình xuyên vào truyện của chính mình sao?”
Một cơn gió lạnh lùa qua.
Trong gương, người phụ nữ váy đỏ mím môi, ánh mắt bỗng lóe lên tia giễu cợt.
“Nếu đã là nữ phụ, thì ít nhất, tôi không muốn chết sớm như cô từng viết đâu, Lâm Tư Dao.”
Câu nói như vang lên từ chính tâm trí cô — nửa là giọng Tư Dao, nửa là giọng Tần Mịch Dao.
Cô ngồi phịch xuống ghế, trái tim đập như trống.
Tất cả… quá thật.
Mọi thứ trong căn phòng – mùi rượu, ánh đèn vàng, tiếng nhạc xa xa – đều sống động hơn bất kỳ mô tả nào cô từng viết.
Đúng lúc ấy, cửa phòng bật mở.
Một người đàn ông bước vào, cao lớn, khí thế lạnh như băng.
Bộ vest đen ôm lấy dáng người thẳng tắp, cổ tay đeo đồng hồ bạc ánh sáng mờ.
Gương mặt anh ta sắc lạnh, ánh mắt đen sâu như vực.
Lâm Tư Dao ngẩng đầu, trong tim như có tiếng nổ nhỏ:
— Hàn Dục.
Người đàn ông cô từng viết ra bằng chính đôi tay mình.
Không khí trong phòng bỗng trầm đặc lại.
Hàn Dục đứng đó — từng bước chân như được đo bằng thước, trầm ổn và lạnh lẽo. Mỗi lần gót giày anh chạm sàn, âm thanh vang lên khô khốc, cắt đôi hơi thở của người đối diện.
Lâm Tư Dao — hay là Tần Mịch Dao, cô không còn phân biệt nổi nữa — cảm thấy tim mình đập sai nhịp.
Ánh mắt của anh quét qua cô, lạnh đến mức khiến người ta ngộp thở.
Giọng nói trầm thấp vang lên, không nhanh không chậm, nhưng đủ khiến lồng ngực cô run nhẹ:
“Cô vẫn chưa biết xấu hổ là gì sao?”
Cô sững người.
Một câu thoại — từng chữ, từng dấu chấm — chính là dòng thoại mà cô đã viết trong chương 47.
Đó là khoảnh khắc Hàn Dục sỉ nhục Tần Mịch Dao trong tiệc công ty, sau khi cô dám công khai nói rằng anh là người đàn ông của mình.
Lâm Tư Dao nhớ rất rõ.
Bởi khi viết, cô từng ngồi cười khẩy: “Nam chính lạnh đến mức đáng sợ, độc giả chắc chắn sẽ yêu nhân vật này.”
Nhưng giờ, khi phải đối diện, cô mới hiểu cảm giác của “nữ phụ phản diện” ấy là thế nào — lạnh, tủi, đau đến nghẹt thở.
Cô mím môi, nhìn người đàn ông trước mặt.
Ánh đèn phản chiếu lên gương mặt anh — sống mũi cao, ánh mắt thâm trầm, môi mím thành đường lạnh lùng.
Mỗi cử động đều toát ra khí thế khiến người khác không dám nhìn thẳng.
Tư Dao muốn phản ứng, nhưng cổ họng khô rát.
“Tôi...”
Một chữ bật ra, nhưng giọng cô nghe lạ hoắc — là giọng của Tần Mịch Dao, không phải của mình.
Anh liếc nhìn, khóe môi nhếch lên thành nụ cười lạnh lẽo.
“Cô không biết chừng mực. Tôi cảnh cáo rồi, đừng làm mấy trò hạ lưu này nữa.”
Nói rồi, anh rút điện thoại, bấm nhanh vài số.
“Phòng 1802. Đưa cô ta ra ngoài.”
Giọng ra lệnh như đinh đóng cột.
Trong đầu Tư Dao bỗng hiện lên ký ức cũ của Tần Mịch Dao — cảnh bị bảo vệ kéo ra khỏi sảnh, giữa hàng trăm ánh mắt châm chọc.
Cô từng viết chi tiết ấy… tàn nhẫn đến mức độc giả khóc thay nhân vật.
Giờ, chính cô là người sẽ bị lôi đi.
Cảm giác bất công, sợ hãi và tủi nhục dâng lên như sóng.
Cô nắm chặt váy, nhìn anh, giọng run run nhưng ánh mắt dần sáng hơn:
“Nếu tôi nói… tôi không phải là cô ấy thì sao?”
Hàn Dục dừng lại nửa bước, hơi quay đầu.
Ánh nhìn anh rơi xuống cô, đầy khinh miệt:
“Cô nghĩ nói mấy lời điên rồ này sẽ khiến tôi thương hại sao, Tần Mịch Dao?”
Cô bật cười khẽ — một nụ cười lẫn chua xót và cay đắng.
“Không. Tôi chỉ thấy... thật buồn cười. Anh nói y như tôi từng viết vậy.”
Một tia nghi hoặc thoáng qua trong mắt anh, nhưng nhanh chóng biến mất.
Cửa phòng mở ra, hai người bảo vệ tiến vào.
Tư Dao siết chặt tay, cảm giác nghẹt thở khiến lòng bàn tay lạnh toát.
Nhưng đúng lúc ấy — một giọng nói trong đầu lại vang lên, lạnh như kim loại:
[Nhiệm vụ đầu tiên: Sống sót qua bữa tiệc.]
[Điều kiện thất bại: Bị Hàn Dục đuổi đi.]
Cô sững người, rồi lập tức đứng bật dậy.
Trực giác thôi thúc cô phải thay đổi kịch bản ngay tại đây, nếu không cô sẽ bị cuốn theo cái chết của nữ phụ trong truyện.
Cô hít sâu, bước về phía Hàn Dục, đôi mắt lóe lên sự bình tĩnh hiếm có.
“Hàn Dục, anh không muốn nghe sự thật sao?”
Anh dừng lại.
Lần đầu tiên, ánh nhìn ấy không còn hoàn toàn dửng dưng.
“Sự thật?” – Anh nhếch môi. – “Cô có thứ gì gọi là sự thật à?”
Cô nghiêng đầu, môi cong lên nụ cười nhàn nhạt:
“Tôi biết tất cả bí mật của anh.”
Không khí chợt đông cứng.
Cả Hàn Dục lẫn hai người bảo vệ đều thoáng khựng lại.
Vì trong truyện, không ai ngoài tác giả biết bí mật của Hàn Dục — rằng người đàn ông lạnh lùng này thực ra không thể chạm vào phụ nữ vì một tổn thương tâm lý thời niên thiếu.
Lâm Tư Dao biết — vì cô chính là người đã viết ra điều đó.
Trong giây lát, Hàn Dục khựng lại thật.
Ánh mắt anh tối đi, nhưng giọng nói lại trầm hơn, nguy hiểm hơn:
“Cô nói gì?”
Lâm Tư Dao chậm rãi mỉm cười, ánh mắt ánh lên tia sáng khác lạ.
“Nếu anh muốn biết, thì đừng đuổi tôi. Chúng ta có thể... nói chuyện riêng.”
Không gian trong phòng chậm lại như bị kéo dài bởi sợi dây vô hình.
Hàn Dục im lặng.
Ánh mắt anh nhìn cô như thể muốn bóc tách từng lớp lời nói, tìm xem đâu là dối trá, đâu là thật.
Còn Lâm Tư Dao, trong thân thể Tần Mịch Dao, lại đang cố giữ hơi thở bình ổn.
Cô không hề có kế hoạch.
Nhưng nếu cứ để mình bị lôi đi — hệ thống kia nói rõ — cô sẽ thất bại. Mà thất bại, ở đây… có thể là chết thật.
“Cô nói mình biết bí mật của tôi?” – Giọng anh trầm thấp, ánh nhìn như lưỡi dao cắt vào gió.
“Phải.” – Cô đáp nhẹ, cố nén run. – “Thứ bí mật mà không ai dám nhắc đến, kể cả chính anh.”
Khoé môi Hàn Dục nhếch lên, một nụ cười lạnh lẽo không chạm đến đáy mắt.
“Tôi cho cô năm giây để chứng minh.”
Một cơn gió lạnh từ điều hòa quét qua gáy.
Tim cô như ngừng đập.
Năm giây — với một tác giả từng viết cả cuộc đời anh ta, đó là khoảng thời gian đủ để cô đặt cược số phận mình.
Tư Dao chậm rãi tiến về phía anh, từng bước giày cao gót gõ xuống sàn gỗ “cộp cộp”, âm thanh vang vọng, rạch từng đường lên im lặng.
“Anh sợ phụ nữ.”
Câu nói nhẹ như gió, nhưng cả căn phòng như khựng lại.
Ánh mắt anh lóe lên tia sắc bén.
Hai người bảo vệ vô thức nhìn nhau, không dám tiến lên.
Tư Dao vẫn tiếp tục:
“Không phải vì kiêu ngạo, cũng không phải vì ghét bỏ. Mà vì anh đã từng bị người mình tin nhất phản bội… đúng không?”
Giọng cô trầm ấm, mềm như nước, mang chút cảm giác xót thương.
Đó là tông giọng cô từng dùng để viết những đoạn độc thoại nội tâm của Hàn Dục — nhưng giờ, lại vang ra thật.
Hàn Dục không nói gì.
Chỉ ánh mắt anh… thay đổi.
Một vết nứt mảnh, nhỏ đến mức khó nhận ra, lướt qua vẻ lạnh lùng trên gương mặt anh.
Anh nhìn cô thật lâu, như thể không hiểu nổi người phụ nữ này — người mà anh từng cho là phiền phức, bám dai, giả tạo.
“Ai nói với cô điều đó?” – Giọng anh khàn nhẹ, gần như là bản năng.
Tư Dao mỉm cười.
“Không ai nói cả. Tôi… tự mình biết.”
Hàn Dục nhíu mày, đôi đồng tử trầm xuống, pha lẫn nghi ngờ.
Anh cất giọng, lạnh mà không giấu được chút xao động:
“Cô thay đổi rồi, Tần Mịch Dao.”
Một tia sáng vụt qua trong mắt Tư Dao.
“Có lẽ vậy. Tôi chỉ… không muốn sống lại cuộc đời của một kẻ đáng thương nữa.”
Khoảnh khắc đó, không khí giữa họ như lặng đi.
Trong đầu Tư Dao, âm thanh cơ giới lại vang lên:
[Nhiệm vụ 1: Hoàn thành.]
[Phần thưởng: Thời gian sống kéo dài 24 giờ.]
[Hướng dẫn: Thay đổi cốt truyện = Thay đổi định mệnh.]
Cô thở hắt ra, lòng bàn tay lạnh toát.
Vậy là thật.
Thế giới này thật.
Và cô, thật sự đang sống trong chính tiểu thuyết của mình.
“Cô có vẻ tự tin quá mức.” – Giọng Hàn Dục vang lên, kéo cô về thực tại.
“Không. Tôi chỉ nghĩ… có lẽ từ giờ, chúng ta nên bắt đầu lại.”
Cô ngẩng lên, nụ cười trên môi vừa mềm vừa lạ.
“Tôi sẽ không còn là Tần Mịch Dao như trước nữa, Hàn Dục.”
Anh nhướng mày, đôi mắt sâu thẳm không đoán được.
“Cô tưởng tôi sẽ tin?”
Cô khẽ nhún vai:
“Không cần anh tin. Chỉ cần… anh nhìn.”
Ánh đèn chiếu xuống, rọi lên đôi mắt trong veo của cô — không còn dáng vẻ điên cuồng bám víu như Tần Mịch Dao mà anh từng biết, chỉ còn lại ánh nhìn bình tĩnh, thậm chí là… kiêu hãnh.
Một khoảng lặng trôi qua.
Rồi Hàn Dục khẽ nói, giọng đã bớt lạnh:
“Được. Tôi sẽ cho cô một cơ hội. Nhưng chỉ một.”
Anh quay người, để lại mùi hương bạc hà nhàn nhạt trong không khí.
Cánh cửa khép lại.
Tư Dao đứng yên, ngón tay vẫn còn run, nhưng khóe môi chậm rãi cong lên.
“Một cơ hội…” – Cô lẩm bẩm. – “Đủ để tôi viết lại toàn bộ thế giới này rồi.”
Đèn tắt.
Trong căn phòng chỉ còn ánh trăng rơi trên sàn, kéo dài bóng dáng cô gái váy đỏ.
Bên tai, giọng nói vô hình lại vang lên — trầm hơn, gần gũi hơn:
[Chào mừng tác giả Lâm Tư Dao đến với thế giới “Nếu yêu là sai”.]
[Bắt đầu chương tiếp theo: Trò chơi của định mệnh.]
Cô khẽ mỉm cười.
“Được thôi… để xem, ai mới là người viết kịch bản lần này.”