Buổi sáng ở tầng 58 của tập đoàn Hàn Thịnh, ánh nắng đổ qua tấm kính cao gần chạm trần, phản chiếu lên sàn đá sáng bóng.
Lâm Tư Dao, hay đúng hơn là Tần Mịch Dao, đứng trước cánh cửa khắc tên: “Hàn Dục – Tổng giám đốc điều hành.”
Cô siết chặt túi xách, lòng bàn tay rịn mồ hôi.
Cả đêm qua, cô không ngủ được.
Sau khi hệ thống tuyên bố “hoàn thành nhiệm vụ 1”, nó biến mất, để lại cô lơ lửng giữa thực và ảo.
Cô phải giả vờ là Tần Mịch Dao, vì ngoài hình dáng này, cô chẳng còn cách nào khác để tồn tại.
“Nếu thay đổi cốt truyện là cách sống sót… thì mình phải đi trước một bước.”
Cô tự nhủ, rồi hít sâu, gõ cửa.
Một giọng nói trầm vang lên từ bên trong:
“Vào đi.”
Cô đẩy cửa.
Căn phòng rộng, tối giản, mọi thứ được sắp xếp chuẩn đến mức lạnh lùng.
Sau bàn làm việc lớn bằng gỗ mun, Hàn Dục ngồi thẳng, đang lật một tập hồ sơ.
Anh không ngẩng lên khi cô bước đến.
Chỉ sau vài giây, giọng nói ấy vang lên — vẫn đều, trầm, mang sức nặng như kim loại:
“Cô đến để xin lỗi?”
Tư Dao thoáng khựng lại.
Trong truyện, sau buổi tiệc hôm qua, Tần Mịch Dao bị đuổi khỏi công ty, không bao giờ được gặp lại anh.
Nhưng cô đã “bẻ” cốt truyện, và giờ — cô đang bước vào một trang giấy trắng.
Cô khẽ mỉm cười:
“Nếu tôi nói, tôi đến để làm việc, anh tin không?”
Lúc này anh mới ngẩng đầu.
Ánh mắt lạnh, sâu, như nhìn xuyên qua người cô.
“Làm việc? Với tư cách gì?”
“Trợ lý tạm thời.” – Cô đáp, giọng nhẹ như gió. – “Tôi biết anh cần người thay thế thư ký vừa nghỉ. Tôi có thể đảm nhiệm trong một tuần.”
Hàn Dục đặt bút xuống.
Một tia cười khẽ lướt qua môi anh, không hẳn là vui, mà như đang xem trò đùa.
“Cô nghĩ tôi thiếu người đến mức phải dùng cô sao?”
“Không. Nhưng anh cần người giữ bí mật. Và tôi là người duy nhất biết.”
Ánh nhìn anh tối lại.
“Bí mật gì?”
“Bí mật mà nếu để lộ, cổ phiếu Hàn Thịnh sẽ giảm 12% chỉ trong một ngày.”
Hàn Dục nhíu mày. Trong ánh mắt anh hiện lên sự cảnh giác.
Tư Dao nhìn phản ứng ấy, trong lòng nén một nụ cười mơ hồ.
Thật ra, cô chỉ đang đoán.
Là tác giả, cô biết anh đang âm thầm chuẩn bị thương vụ sáp nhập với tập đoàn Phương Vũ — và chỉ cần lộ thông tin, toàn bộ kế hoạch sẽ sụp đổ.
“Cô muốn gì?” – Anh hỏi, giọng trầm như tiếng nước vỗ vào vách đá.
“Một cơ hội.”
Im lặng vài giây.
Cuối cùng, anh gõ nhẹ bút lên bàn.
“Được. Cô có một tuần.”
Tư Dao khẽ cúi đầu:
“Tôi không cần hơn.”
Ba giờ sau, Tư Dao ngồi trong phòng làm việc nhỏ cạnh văn phòng tổng giám đốc, bàn phím gõ đều tay.
Trên màn hình, cô đang chỉnh lại lịch trình cuộc họp.
Cảm giác thật lạ — cô, người từng “sáng tạo” ra thế giới này, giờ lại trở thành nhân viên trong chính văn phòng mà mình từng miêu tả.
Điện thoại nội bộ reo lên.
Giọng Hàn Dục vang trong loa, lạnh và ngắn:
“Vào phòng tôi.”
Cô bước vào, trên bàn anh là chồng tài liệu cao gần nửa mét.
“Sắp xếp lại bản hợp đồng này. Xóa những điều khoản rườm rà.”
“Rõ.”
Cô kéo ghế, ngồi xuống đối diện anh, tập trung vào màn hình.
Ánh mắt Hàn Dục thỉnh thoảng liếc qua.
Từng động tác của cô đều khác trước — nhanh, gọn, chính xác. Không còn chút dáng vẻ của người phụ nữ ủy mị từng khóc lóc vì anh.
Một lúc sau, anh buông bút, trầm giọng hỏi:
“Cô học ngành gì?”
“Ngôn ngữ học.”
“Thư ký chuyên ngành văn học à?”
“Không. Tôi… từng viết truyện.”
Hàn Dục nhướng mày:
“Thú vị. Cô viết gì?”
“Về những người như anh.”
Anh khẽ dừng, ánh mắt thoáng nheo lại.
“Như tôi?”
“Ừ. Người nghĩ rằng mình có thể điều khiển mọi thứ, trừ cảm xúc.”
Một thoáng im lặng trôi qua.
Rồi anh cười nhẹ — một tiếng cười ngắn, thấp, đầy châm biếm.
“Cảm xúc? Tôi không có thứ đó.”
Cô ngẩng lên, ánh mắt bình thản:
“Anh nói vậy vì chưa gặp ai khiến anh mất kiểm soát thôi.”
Không khí như ngưng đọng.
Hai người nhìn nhau, trong giây lát, mọi âm thanh văn phòng ngoài kia biến mất.
Hàn Dục khẽ nghiêng người về phía trước:
“Cô đang thử tôi à, Tần Mịch Dao?”
“Không. Tôi đang nói thật.”
Ánh mắt anh dừng lại trên môi cô, một giây… hai giây.
Rồi anh quay đi.
“Làm việc của cô đi.”
Buổi chiều, cô ở lại muộn để hoàn tất hồ sơ.
Khi tắt máy tính, cửa sổ phản chiếu bóng mình — mái tóc uốn lượn, ánh mắt khác lạ.
“Mình thật sự đang sống trong truyện.”
Cô lẩm bẩm.
Ngay lúc ấy, âm thanh hệ thống vang lên lần nữa:
[Nhiệm vụ 2: Khiến Hàn Dục thay đổi ấn tượng về Tần Mịch Dao trong 72 giờ.]
[Thưởng: Quyền truy cập “Tệp nhân vật”.]
[Cảnh báo: Nếu thất bại, bạn sẽ bị xóa khỏi cốt truyện.]
Tư Dao khựng lại.
“Thay đổi ấn tượng… trong ba ngày?”
Cô nhìn quanh văn phòng rộng lớn, ánh đèn vàng chiếu xuống.
Một nụ cười khẽ nở nơi khóe môi.
“Ba ngày sao… Được thôi. Tôi từng khiến hàng ngàn độc giả tin vào chuyện tình không có thật, thì một người đàn ông lạnh như băng này, cũng chỉ là nhân vật trong truyện thôi.”
Sáng hôm sau, cô mang cà phê vào phòng anh.
Hàn Dục đang duyệt báo cáo, chẳng buồn ngẩng đầu.
“Đặt đó.”
“Tôi nghĩ anh nên uống ít caffeine hơn, thay bằng trà gừng. Dạ dày anh không tốt.”
Anh ngẩng lên.
“Ai nói với cô điều đó?”
“Tôi… đoán.”
Ánh mắt anh thoáng sâu.
Cô rót trà, hơi nước bốc lên, mùi gừng lan nhẹ trong không khí.
Anh nhìn cốc trà, khẽ chau mày, nhưng không nói gì.
Một phút, hai phút, rồi anh đưa tay cầm lấy, nhấp một ngụm.
Không khí giữa họ lặng đi.
Cô cười nhẹ, bước lùi lại.
“Anh thấy chưa, tôi nói đúng mà.”
Hàn Dục đặt cốc xuống, ánh mắt không rời cô.
“Tần Mịch Dao, cô rốt cuộc là ai?”
Tư Dao dừng lại bên cửa, khẽ nghiêng đầu:
“Nếu anh đủ kiên nhẫn, có lẽ sẽ biết sớm thôi.”
Cánh cửa khép lại.
Anh nhìn cốc trà còn bốc khói, trong lòng bỗng có cảm giác rất lạ — như thể, giữa thế giới vốn luôn được anh kiểm soát tuyệt đối này, đang xuất hiện một kẽ hở nhỏ.
Một kẽ hở có hình dáng của người phụ nữ ấy.
Buổi tối, khi một mình trong căn hộ, Tư Dao mở hệ thống:
[Thời gian còn lại: 48 giờ.]
Cô hít sâu, bàn tay run nhẹ.
“Phải khiến anh ta tin mình. Phải đảo ngược ấn tượng.”
Ánh trăng hắt lên màn hình, phản chiếu nụ cười đầy kiên định của cô.
“Lần này, tôi không chỉ viết lại truyện… tôi sẽ viết lại cả trái tim của anh.”