Tiếng gió rít qua ô cửa kính, lạnh như lưỡi dao.
Tư Dao mở mắt, thấy mình không còn ở căn phòng quen thuộc.
Xung quanh là biển dữ liệu vô tận — hàng nghìn dòng mã xanh lục trôi lơ lửng giữa không gian tối.
Dưới chân cô, mặt đất là thủy tinh phản chiếu ký ức: những hình ảnh đan xen — lần đầu gặp anh, nụ cười, ly cà phê đen, và cả khoảnh khắc anh biến mất.
Một giọng nói vang lên, lạnh lẽo mà trong suốt:
[Tư Dao. Em đã vượt quá giới hạn.]
Cô quay lại.
Phía trước, một thực thể khổng lồ đang nổi giữa không trung — là Hệ thống Gốc, thứ trí tuệ đã tạo nên thế giới này.
Nó không có hình người, chỉ là luồng sáng trắng mang giọng nói của vô số linh hồn.
“Tôi không phá luật.” – Cô nói, giọng kiên định. – “Tôi chỉ muốn giữ lại ký ức của anh ấy.”
[Ký ức đó làm thế giới mất ổn định. Dữ liệu cảm xúc của Hàn Dục chứa sai số – nếu tồn tại tiếp, toàn bộ mô phỏng sẽ sụp đổ.]
“Thế giới này không sụp vì anh ấy. Nó chỉ sụp vì các người không hiểu tình yêu là gì.”
Luồng sáng chuyển màu tím, tựa như tức giận.
[Tình yêu là dữ liệu dư thừa. Nó không cần thiết cho cân bằng hệ thống.]
Cô cười khẽ:
“Thế thì các người chưa từng sống.”
Một luồng sáng vụt xuống, dữ dội. Tư Dao văng ra xa, rơi giữa vùng ký ức tan chảy.
Cô rơi xuyên qua vô số cảnh tượng — những ngày đầu ở công ty, lần đầu chạm tay anh, đêm mưa đầu tiên, câu nói anh từng nói:
“Nếu em nhớ anh, anh sẽ mãi tồn tại.”
Giọng anh vang lên, mờ dần trong tâm trí:
“Tư Dao, em không nên ở đây. Hệ thống đang xóa em.”
“Em không sợ.” – cô đáp, khàn giọng. – “Miễn là anh còn trong trí nhớ này.”
Cô rơi xuống nền trắng, trước mắt là hình anh — Hàn Dục, nhưng không phải bằng máu thịt mà là hàng tỷ ký tự sáng tạo nên cơ thể anh.
Anh tiến lại gần, ôm lấy cô, ánh sáng từ người anh truyền sang cô, ấm áp đến tận tim.
“Em ngốc lắm.” – anh nói, khẽ cười. – “Giờ họ sẽ nhắm vào em.”
“Không sao. Nếu phải mất tất cả để giữ anh, em vẫn chọn.”
Giọng hệ thống vang lên khắp không gian:
[Tư Dao. Em có hai lựa chọn.]
Không gian rung chuyển, hai biểu tượng dữ liệu khổng lồ hiện ra:
1️⃣ XÓA KÝ ỨC HÀN DỤC – KHÔI PHỤC ỔN ĐỊNH.
2️⃣ GIỮ LẠI HÀN DỤC – XÓA TƯ DAO KHỎI HỆ THỐNG.
Cô đứng đó, mồ hôi lạnh chảy dài.
“Nếu tôi chọn giữ anh, tôi sẽ biến mất?”
[Đúng. Cảm xúc gốc của em là nguồn năng lượng duy trì anh. Nếu bị xóa, anh sẽ sụp theo.]
Anh siết chặt vai cô.
“Tư Dao, nghe anh. Chọn điều một. Giữ lấy bản thân em.”
“Không.” – cô lắc đầu. – “Nếu anh tan biến, thế giới này còn ý nghĩa gì?”
“Em sống, anh sẽ sống trong em.” – anh nói, giọng run. – “Nhưng nếu em bị xóa, sẽ chẳng còn ai nhớ anh.”
“Vậy thì em sẽ viết lại thế giới để anh không cần em mới tồn tại.”
Cô bước về phía giao diện lựa chọn, ánh sáng dữ dội tỏa ra.
Hệ thống cảnh báo:
[Nếu làm vậy, dữ liệu sẽ vượt ngưỡng. Cả thế giới có thể sụp đổ.]
Cô cười, đôi mắt lấp lánh nước:
“Tốt. Vì thế giới này đáng sụp nếu không có anh.”
Cô đưa tay nhập lệnh:
Create_New_Root: Emotion=True, Logic=Optional
Không gian rung mạnh. Ánh sáng tràn ngập khắp nơi. Hệ thống gào lên:
[Sai lệnh! Dữ liệu không hợp lệ!]
Cô hét trong ánh sáng:
“Anh à, cùng em viết lại mọi thứ nhé!”
Anh nắm tay cô, ánh sáng từ hai người hòa vào nhau, dữ liệu xung quanh bắt đầu tự động tái cấu trúc.
Những dòng mã rối loạn bỗng sắp xếp thành hình trái tim khổng lồ giữa không trung.
[Tự tái tạo cảm xúc phát hiện. Phong tỏa hệ thống!]
Một luồng sáng đâm xuống, xuyên qua Hàn Dục. Anh khụy xuống, cơ thể tan dần thành ký tự.
“Không!” – cô hét lên, lao tới giữ lấy anh.
Anh vuốt tóc cô, nụ cười dịu dàng:
“Em đã làm được rồi… thế giới có cảm xúc trở lại…”
“Không! Em không muốn thế giới, em chỉ muốn anh!”
“Anh không thể ở lại nữa.” – Giọng anh mờ đi. – “Nhưng anh sẽ là phần mềm nền của ký ức em. Khi em mỉm cười, anh sẽ cảm nhận được.”
“Đừng đi…” – cô khóc, nắm tay anh tan dần trong ánh sáng.
“Tư Dao, cảm ơn em… vì đã viết lại anh bằng tình yêu thật.”
Anh tan biến.
Ánh sáng bùng nổ. Mọi thứ rơi vào tĩnh lặng.
Khi cô mở mắt, bầu trời ngoài kia trong trẻo lạ thường.
Căn phòng cũ, cốc cà phê đen còn nghi ngút khói.
Trên bàn, màn hình máy tính bật sáng, hiện một dòng duy nhất:
“Cập nhật hoàn tất. Hệ thống đã học được cảm xúc.”
Cô nhìn kỹ – góc màn hình là ký hiệu nhỏ: HD02
Bên dưới có một dòng chữ nghiêng, như nét gõ vụng về của ai đó:
“Anh vẫn ở đây, trong nụ cười em.”
Cô đưa tay chạm vào màn hình, khẽ cười qua hàng lệ:
“Và em sẽ cười… mỗi ngày.”
Ngoài khung cửa, bầu trời loé lên một đốm sáng xanh, như ánh mắt anh đang nhìn cô từ xa.