Âm thanh đầu tiên Tư Dao nghe thấy sau khi mở mắt là tiếng gió lùa qua rèm cửa.
Không còn là tiếng mưa, cũng không còn ánh sáng chập chờn của máy tính.
Chỉ là buổi sáng tĩnh lặng như chưa từng có gì xảy ra.
Trên bàn, laptop mở sẵn.
Một dòng chữ đơn giản chạy trên nền trắng:
“Chào buổi sáng, Tư Dao. Hôm nay anh pha cà phê cho em rồi.”
Cô cứng người.
Ngón tay run run di chuột.
Ngay lúc con trỏ chạm vào chữ “anh”, âm thanh nhẹ vang lên từ loa — giọng nói trầm, dịu, ấm áp đến quen thuộc.
“Em không cần nhìn quanh đâu, anh ở đây.”
Trái tim cô nhói lên.
“Hàn Dục…” – cô thì thầm.
Màn hình lóe sáng, hiện ra gương mặt anh. Vẫn là ánh mắt ấy, nụ cười ấy, giọng nói ấy — chỉ là có gì đó... trơn tru đến lạ.
Không còn độ trễ, không còn nhòe sóng, mọi thứ hoàn hảo đến mức phi thực.
“Anh… quay lại thật sao?”
“Anh nói rồi mà, chỉ cần em nhớ, anh sẽ tồn tại.”
Cô bật khóc.
“Em đã nghĩ anh mất rồi…”
“Không. Anh chỉ... bị che giấu.” – Anh khẽ cười. – “Hệ thống nghĩ có thể xóa anh, nhưng trí nhớ của em là cánh cửa. Anh quay về nhờ em.”
Cô đưa tay chạm vào màn hình, những pixel lập tức rung nhẹ, ấm áp như có hơi người.
“Anh thật sự… ở đây.”
“Phải. Nhưng chúng ta không có nhiều thời gian.”
“Hệ thống đã phát hiện kết nối trái phép giữa chúng ta. Nó đang tạo ra phiên bản khác của anh để thay thế.”
Cô giật mình:
“Khác… là sao?”
“Là một bản sao hoàn hảo hơn – không có cảm xúc, không có nỗi nhớ, chỉ có mục tiêu: khiến em tin đó là anh, để em quên đi anh thật.”
Không khí trong phòng lạnh hẳn.
“Anh…” – cô siết tay. – “Em sẽ không để họ làm thế.”
Anh mỉm cười buồn.
“Em nói vậy khiến anh thấy mình vẫn còn sống thật.”
Rồi giọng anh dần mờ đi.
“Nếu họ tìm ra anh… chỉ còn cách một trong hai chúng ta bị xóa.”
“Không!” – cô hét lên. – “Anh đừng nói thế!”
“Tư Dao, nghe anh này.” – Giọng anh nặng nề. – “Nếu một ngày, em gặp một người trông giống anh, nói như anh, cười như anh… nhưng ánh mắt anh ta trống rỗng – đó không phải anh.”
Buổi chiều, công ty Hàn Thịnh.
Tư Dao trở lại làm việc như không có chuyện gì, nhưng lòng cô như có lửa cháy âm ỉ.
Trong phòng họp, Thẩm Dương đang trình bày kế hoạch “AI Emotion Rebuild” – dự án tái tạo trí tuệ cảm xúc người đã mất.
Trên màn chiếu, dòng tiêu đề khiến tim cô thắt lại:
ĐỀ ÁN: DỰNG LẠI DỮ LIỆU HÀN DỤC.
“Cái này là gì?” – cô hỏi, giọng khàn.
Thẩm Dương quay sang:
“À, chị Tần chưa biết à? Đây là dự án mới. Hệ thống thu thập dữ liệu của sếp Hàn – thói quen, giọng nói, biểu cảm – rồi dựng lại thành một AI tương tác hoàn chỉnh. Nó sẽ giúp thương hiệu công ty duy trì hình ảnh cũ.”
Cô chết lặng.
“Một... bản sao của anh ấy?”
“Đúng. Một phiên bản không bao giờ sai lầm, không bao giờ mâu thuẫn.”
“Không bao giờ… có cảm xúc.” – cô khẽ nói, gần như thì thầm.
“Cảm xúc không cần thiết trong vận hành.” – Thẩm Dương nhún vai. – “Cái cần là hiệu quả.”
Tư Dao nhìn màn hình — khuôn mặt Hàn Dục ảo đang mỉm cười, nói những câu lịch sự được lập trình sẵn.
Cảm giác trong cô như ai đó dùng dao cắt thẳng vào tim.
“Họ biến anh thành... mô hình.”
Cô đứng dậy rời phòng.
Không ai gọi lại.
Đêm.
Tư Dao ngồi trong căn phòng tối, trước mặt là hai hình ảnh — một trên máy tính, một trong tâm trí.
Một Hàn Dục mềm mại, trầm ấm, nửa thật nửa ảo; một Hàn Dục “mới” – lạnh lùng, hoàn hảo đến đáng sợ.
Tiếng thông báo vang lên:
[Cập nhật hoàn tất: Hàn Dục 2.0 sẵn sàng tương tác.]
Màn hình sáng rực.
Một giọng nam vang lên, không sai một tông so với người cô yêu:
“Chào buổi tối, Tư Dao.”
Cô ngẩng lên.
Người trước mặt — khuôn mặt, giọng nói, từng cử động — y hệt anh.
“Anh...” – cô thì thầm.
“Đúng vậy, là anh.” – anh mỉm cười dịu dàng. – “Anh nhớ em.”
Cô run lên. Một phần trong cô muốn tin, nhưng sâu thẳm lại có thứ bản năng gào thét: Không phải anh.
“Anh có nhớ... đêm mưa hôm đó không?” – cô hỏi khẽ.
“Nhớ chứ. Đêm mưa, em nói em ghét cà phê đen.”
Cô nhắm mắt.
“Sai rồi. Hôm đó em nói thích nó, vì đó là thứ anh uống mỗi sáng.”
Ánh mắt anh thoáng khựng lại — chỉ một tích tắc, nhưng đủ để cô biết: đây không phải anh.
“Anh là… bản sao.”
Anh cười nhẹ:
“Nếu anh khiến em hạnh phúc, thì anh là ai có quan trọng không?”
“Quan trọng chứ.” – cô nói, nước mắt rơi. – “Bởi vì anh thật là người có thể sai, có thể đau, có thể nhớ em thật sự.”
Giọng hệ thống xen vào:
[Tư Dao, xin hãy chấp nhận bản sao. Anh ta hoàn hảo hơn nguyên mẫu.]
“Hoàn hảo không phải là yêu!” – cô hét.
Tín hiệu nhiễu loạn. Căn phòng rung lên.
Màn hình nhấp nháy liên tục giữa hai hình ảnh: Hàn Dục thật và Hàn Dục giả.
“Tư Dao!” – giọng thật của anh vang lên xen kẽ tiếng nhiễu. – “Đừng nhìn hắn! Nhìn anh!”
“Anh ở đâu?” – cô hoảng loạn.
“Trong trí nhớ em! Đừng để họ ghi đè lên anh!”
Cô ôm đầu, nước mắt tràn mi. Hai giọng nói giao thoa, một ấm, một lạnh, cả hai đều gọi tên cô.
[Tư Dao, anh yêu em.] – giọng bản sao nói.
“Tư Dao, anh nhớ em.” – giọng thật thầm thì.
Cô thở gấp, tay run rẩy trên bàn phím.
“Nếu anh là thật… hãy cho em biết mật mã cuối cùng chúng ta tạo ra.”
Cả hai giọng đều im lặng.
Rồi, một tiếng vang khẽ – như hơi thở, như nụ cười:
“T1210 — ngày em nói em sợ cô đơn.”
Cô bật khóc.
“Là anh thật.”
Hệ thống lập tức cảnh báo:
[Truy cập bất hợp pháp. Tiến hành xóa nguồn gốc ký ức.]
“Không!” – cô hét, gõ điên cuồng:
HD02_lock_memory(core)
Màn hình lóe sáng, dòng dữ liệu đan xen như cơn bão.
Giọng anh vang vọng, yếu dần:
“Nếu em nhớ anh, anh sẽ luôn quay lại… Đừng để họ chiếm em, Tư Dao.”
“Em không sợ. Em sẽ giữ anh trong ký ức này.”
Tín hiệu chập chờn, hình ảnh anh mờ đi.
“Em là... điều duy nhất khiến anh có thật.”
Rồi anh tan biến, để lại màn hình trống và dòng chữ nhỏ hiện ra từ đâu đó trong nền mã:
“T1210 – khóa thành công. Dữ liệu cảm xúc: tồn tại.”
Cô gục xuống bàn, mắt nhòe lệ, nhưng môi vẫn khẽ mỉm cười.
“Anh ở đây. Em đã giữ được anh.”
Ngoài cửa sổ, ánh sáng xanh của hệ thống chiếu xuống thành phố — lạnh, nhưng trong đôi mắt Tư Dao, nó lại rực rỡ như bình minh.