tội nghiệt ngọt ngào

Chương 1: Cô gái lạc vào tu viện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Trời chiều bảng lảng, sương mỏng giăng phủ triền núi.

Âm thanh duy nhất vang vọng trong không gian tĩnh lặng là tiếng chuông chùa, ngân dài, trầm mặc, như vọng về từ một thế giới khác.

Thẩm Vy mở mắt sau cơn choáng váng kéo dài. Thứ đầu tiên cô nhìn thấy là mái ngói rêu xanh, gió thổi qua khe cửa sổ gỗ, mang theo mùi hương trầm thoang thoảng.

Cô khẽ động đậy, cánh tay như bị kim châm – đau rát, nhưng không đến mức không chịu được. Chỉ là... lạ. Nơi này hoàn toàn xa lạ.

Cánh cửa mở ra, ánh sáng vàng hắt vào. Một người đàn ông trong áo nâu sẫm bước vào, dáng đi trầm tĩnh, bước chân không phát ra tiếng động.

Anh ta không giống những người cô từng gặp – dáng người cao, gương mặt điềm nhiên, đường nét nghiêm nghị, ánh mắt tối và sâu như hồ nước mùa đông.

Ánh nhìn ấy chỉ lướt qua cô một thoáng, rồi khẽ dừng lại, yên lặng như thể sợ quấy rầy.

– Cô tỉnh rồi. – Giọng nói của anh trầm và ấm, không có cảm xúc rõ ràng. – Cô bị ngất ở con dốc phía sau tu viện. Tôi đưa cô vào đây nghỉ.

Thẩm Vy chớp mắt. Mọi ký ức đứt đoạn ùa về – vụ tai nạn, cơn mưa, khung cảnh mờ nhòe... rồi tối sầm.

Cô khẽ gật đầu:

– Cảm ơn... thầy.

Anh thoáng dừng, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô:

– Tôi là Minh Trạch. Ở đây mọi người gọi tôi là thầy, nhưng cô có thể gọi vậy hay không, tùy ý.

Giọng nói của anh nhẹ mà dứt khoát, giống như một lời cảnh báo vô hình.

Tu viện này yên ắng lạ lùng. Ngoài kia, vài sư huynh quét lá, vài chú tiểu đang tụng kinh, nhưng tất cả đều dừng ánh nhìn về phía Minh Trạch – người ít nói và được kính trọng nhất nơi này.

Cô được sắp xếp ở trong căn phòng nhỏ cạnh vườn trúc. Khi anh rời đi, hương trầm vẫn còn vương lại, xen lẫn mùi gỗ ẩm và hương hoa cúc khô treo bên hiên.

Thẩm Vy nằm lặng, mắt dõi theo bóng lưng người đàn ông vừa khuất.

Có điều gì đó trong dáng vẻ anh khiến tim cô run rẩy – không phải sợ, mà là cảm giác lạ lẫm, như thể giữa không gian thanh tịnh ấy, cô đang chạm phải một thứ **không nên chạm.**

---

Những ngày đầu, Minh Trạch hầu như không nói chuyện với cô. Anh chỉ để lại thuốc, vài món cháo thanh đạm, rồi lặng lẽ rời đi.

Nhưng sự im lặng ấy lại khiến cô càng để tâm.

Cô quan sát anh qua khung cửa: dáng người thẳng, vai rộng, đôi tay gân guốc khi chẻ củi hay pha trà. Ánh nắng len qua tán lá rọi lên gương mặt anh, tạo nên thứ ánh sáng mờ ảo khiến cô không dám nhìn lâu.

Một buổi sáng, cô tỉnh dậy sớm. Sương còn đọng trên mái, từng hạt long lanh như những giọt mưa bị mắc kẹt trong thời gian.

Minh Trạch đang ngồi dưới gốc trúc, tay lần chuỗi hạt, môi mấp máy niệm kinh.

Cảnh tượng ấy khiến lòng cô dậy lên thứ cảm xúc khó gọi tên – vừa tĩnh lặng, vừa nặng nề, lại vừa có chút... khát khao mơ hồ.

Cô không hiểu vì sao. Có lẽ bởi trong thế giới lạnh lẽo của cô, sự hiện diện của anh quá ấm áp, mà ấm áp ấy lại bị trói trong khuôn phép nghiêm ngặt – giống như ánh nắng bị nhốt trong khối băng.

---

Buổi chiều, trời đổ mưa.

Tiếng mưa rơi trên mái ngói nghe như những nhịp trống đều đặn, vừa dịu, vừa day dứt.

Thẩm Vy co mình trong tấm chăn, cơn sốt nhẹ khiến đầu cô choáng váng. Cô không biết khi nào Minh Trạch bước vào – chỉ cảm nhận hơi ấm của anh sát bên.

Anh đặt tay lên trán cô, giọng nói trầm thấp:

– Sốt rồi.

Cô khẽ hé mắt, nhìn anh mờ qua làn nước mắt và mồ hôi. Anh cúi xuống, thổi nhẹ hơi lạnh vào cổ cô, chỉ để kiểm tra nhiệt, nhưng hơi thở ấy như một vết chạm mềm lên da.

Tim cô đập dồn dập.

– Thầy... – Giọng cô khàn đi. – Em ổn.

Anh không đáp, chỉ siết chặt khăn lạnh, lau dọc từ trán xuống cổ cô.

Mỗi động tác đều cẩn trọng, nhưng chính sự cẩn trọng ấy lại khiến không khí trở nên ngột ngạt.

Một sợi tóc ướt rơi xuống cổ anh, chạm vào làn da cô – chớp mắt thôi, mà khoảng cách như tan biến.

Cô lùi lại, né tránh, nhưng tay anh đã vô thức giữ vai cô, như sợ cô ngã. Ánh mắt hai người gặp nhau, im lặng trong vài giây dài như cả đời.

Minh Trạch buông tay trước, giọng khàn đi một chút:

– Nghỉ đi. Đừng nghĩ gì cả.

Cánh cửa khép lại, nhưng hơi ấm ấy còn quanh quẩn mãi.

Thẩm Vy siết chăn, lồng ngực rộn ràng. Cô biết cảm xúc đó là sai, nhưng chẳng hiểu sao, càng muốn tránh, lại càng thấy mình đang trượt sâu hơn.

---

Đêm.

Tu viện yên ắng, chỉ còn tiếng gió rì rào qua tán trúc.

Thẩm Vy không ngủ được. Trong bóng tối, cô nghe thấy tiếng bước chân rất khẽ bên ngoài – đều đặn, dứt khoát, rồi dừng lại trước cửa phòng cô.

Không ai gõ cửa. Nhưng cô cảm nhận được... người đứng bên ngoài.

Một khoảng lặng rất dài. Rồi tiếng chân rời đi, hòa vào tiếng mưa đêm.

Thẩm Vy ngồi dậy, chạm tay vào cánh cửa lạnh buốt.

Cô không mở ra, nhưng biết rõ — **người ấy cũng không yên.**

---

Sáng hôm sau, anh vẫn như thường lệ, mang cháo đến. Không nói lời nào.

Cô nhận lấy, tay khẽ run. Khi bát cháo chạm vào nhau, đầu ngón tay hai người chạm nhẹ – một cái chạm thoáng qua nhưng đủ khiến cả hai sững lại.

Ánh mắt Thẩm Vy ngẩng lên, bắt gặp ánh nhìn của anh – lạnh mà rối, yên mà đầy sóng ngầm.

Một giây sau, anh khẽ thu tay lại, bước lùi nửa bước.

– Cô sắp hồi phục rồi. Khi thấy khỏe, có thể rời khỏi đây.

Cô mím môi, giọng khẽ run:

– Nếu em chưa muốn đi... thì sao?

Minh Trạch nhìn cô thật lâu. Trong ánh sáng nhàn nhạt của buổi sớm, nét mặt anh thoáng qua một điều gì đó rất nhỏ – như tia sáng lóe lên giữa đêm mưa.

Anh đáp chậm rãi:

– Ở đây... không có chỗ cho người trốn khỏi chính mình.

Nói xong, anh quay lưng. Áo nâu khẽ lay trong gió, mùi trầm vương theo.

Thẩm Vy nhìn theo, mắt dần nhòe đi.

Cô biết, bản thân đang bắt đầu phạm phải điều không nên – **cảm xúc với một người bị ràng buộc bởi lời thề thanh tịnh.**

Nhưng trái tim cô, dẫu biết, vẫn không dừng lại được.

Ngoài kia, tiếng chuông chùa lại vang.

Ngân dài, trầm và buồn, như một lời cảnh báo...

Về tội lỗi sắp nảy mầm giữa hai con người không được phép chạm đến nhau.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×