Bầu trời buổi sớm trầm mặc như tấm vải xám phủ lên dãy núi. Mây trôi lững lờ, tiếng chuông chùa ngân dài như kéo giãn không gian.
Minh Trạch ngồi trong thiền thất, trước mặt là pho tượng Phật bằng gỗ trầm hương, ánh nến hắt lên khuôn mặt anh những vệt sáng mờ.
Anh nhắm mắt, miệng khẽ đọc lời nguyện:
> “Tâm thanh tịnh, không nhiễm trần.
> Ý vô dục, thân vô luyến.”
Mỗi chữ đọc ra đều như đâm vào lồng ngực. Anh lập lại lời thề đã đọc bao năm, nhưng lần đầu tiên trong đời, giọng anh run nhẹ.
Bởi hình ảnh trong tâm trí không còn là khuôn mặt Phật.
Mà là ánh mắt người con gái mang tên **Thẩm Vy**.
---
Ba ngày qua, anh cố tránh gặp cô. Dù là vô tình hay hữu ý, anh đều tìm cách lẩn tránh. Nhưng dường như cô lại có tài bước vào thế giới của anh một cách tự nhiên nhất.
Sáng nay, khi anh đang dọn vườn trúc, cô lặng lẽ đến, tay ôm giỏ hoa cúc khô mà mấy chú tiểu nhờ cô phơi.
– Thầy Trạch. – Cô gọi khẽ.
Giọng nói của cô nhẹ mà trong, như giọt nước rơi xuống mặt hồ phẳng.
Anh dừng tay, xoay người lại. Gió thổi qua, vài sợi tóc cô rối lên, vướng vào khóe môi.
Ánh sáng sớm chiếu xuống khiến làn da cô như hòa vào sương, vừa thật vừa ảo.
– Cô nên nghỉ ngơi. – Anh nói, giọng vẫn cố giữ bình thản.
– Em khỏe rồi. – Cô mỉm cười, ánh mắt sáng lên như một lời trêu đùa. – Ở đây yên tĩnh quá, nếu chỉ nằm mãi thì chán lắm.
Anh khẽ mím môi. Nụ cười của cô không lớn, nhưng ẩn chứa điều gì đó khiến anh phải quay đi để giấu ánh nhìn.
Cô bước đến gần, đặt giỏ hoa bên cạnh anh.
– Em có thể giúp phơi hoa không?
Anh im lặng, rồi gật đầu.
Khoảnh khắc đó, không khí giữa hai người chậm lại.
Tiếng lá xào xạc, tiếng chim ríu rít, và... hơi thở rất khẽ của cô, như chạm vào cổ anh.
Minh Trạch cúi xuống, tay cầm cành hoa cúc khô, cố tập trung vào từng cử động. Nhưng bên cạnh, Thẩm Vy đang cẩn thận trải từng cánh hoa lên tấm chiếu. Tay cô trắng, ngón tay thon, cử động nhẹ, mềm như nước.
Mỗi lần gió lướt qua, mùi hương trên tóc cô phảng phất chạm vào anh.
Một cảm giác lạ dâng lên – không rõ là hương hoa, hương trầm, hay chính mùi hương từ người cô tỏa ra.
---
Khi mặt trời lên cao, mồ hôi lấm tấm trên trán.
Cô đưa tay lau, vô tình làm rơi cành hoa cúc. Anh cúi xuống nhặt giúp, hai tay chạm nhau.
Thoáng chốc, cả hai đều sững lại.
Một khoảnh khắc ngắn ngủi thôi, nhưng đôi mắt cô ngước lên, ánh nhìn trong veo, run rẩy, như có điều gì muốn nói mà không thể nói.
Anh nhanh chóng rút tay lại, xoay người, giọng trầm xuống:
– Cô về nghỉ đi. Ở đây nắng rồi.
Cô mím môi, khẽ gật đầu. Nhưng khi đi, cô dừng lại, nói rất khẽ:
– Em nghe người ta bảo, ở nơi này, ai giữ được lòng thanh tịnh là người mạnh mẽ nhất.
Anh không đáp.
– Nhưng nếu... lòng đã động, mà vẫn cố giữ bình tĩnh... có phải sẽ đau lắm không?
Minh Trạch quay phắt lại.
Cô đứng dưới nắng, ánh sáng rọi qua, viền quanh tóc một vầng sáng mỏng.
Anh định nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ thở dài, khẽ xoay chuỗi hạt trong tay.
Tiếng chuỗi hạt va nhau, khô và giòn, như nỗi kiềm chế sắp đứt.
---
Đêm đó, anh ngồi thiền rất lâu.
Gió từ cửa sổ lùa vào mang theo hơi lạnh. Trên bàn, ngọn nến run rẩy.
Anh nhắm mắt, cố xua đi hình ảnh của cô, nhưng càng xua, hình ảnh ấy càng rõ: ánh mắt sáng, nụ cười khẽ, mùi hương phảng phất.
Cô là thế gian – và anh, kẻ mang lời thề không được phép chạm đến thế gian.
Minh Trạch đứng dậy, đi ra ngoài. Sương đêm lạnh buốt, thấm vào da. Anh muốn để cơn lạnh làm tê dại cảm giác trong lòng.
Nhưng giữa bóng tối, anh thấy ánh sáng mờ phát ra từ căn phòng gần hiên. Cánh cửa khép hờ.
Là phòng của Thẩm Vy.
Anh dừng lại, hít sâu, rồi quay lưng đi.
Nhưng một tiếng động khẽ vang lên – tiếng cô ho, mệt mỏi.
Một phần lý trí bảo anh đừng bước vào. Phần còn lại... đã mở cửa từ lúc nào.
Thẩm Vy ngồi bên giường, tóc xõa, vai trần ẩn dưới lớp áo choàng mỏng. Ánh đèn vàng hắt lên gương mặt cô, mỏi mệt mà dịu dàng.
Cô giật mình khi thấy anh, rồi khẽ mỉm cười:
– Em không ngủ được...
Anh đứng yên, không dám tiến gần.
– Gió lạnh, cô nên đóng cửa lại.
– Thầy... – Cô ngập ngừng, mắt nhìn sâu vào anh. – Thầy sợ gì ạ?
Câu hỏi ấy khiến anh chết lặng.
Cô không hỏi để chọc ghẹo. Giọng cô nhẹ, chân thành, như muốn chạm vào điều anh đang giấu.
Minh Trạch khẽ quay đi, giọng trầm xuống:
– Tôi sợ bản thân mình.
Thẩm Vy khẽ cười, ánh mắt như có sương mù:
– Em cũng thế.
Khoảng cách giữa họ chỉ còn nửa bước.
Ánh đèn lay động, đổ bóng hai người hòa vào nhau trên tường.
Một giây thôi, ánh nhìn của anh chạm vào ánh mắt cô – thứ ánh nhìn khiến bao lời kinh anh thuộc nằm lòng đều tan biến.
Anh khẽ lùi lại, hít sâu.
– Cô nghỉ đi.
Cánh cửa khép lại lần nữa. Nhưng bên ngoài, bàn tay anh vẫn còn run, chuỗi hạt rơi xuống nền gạch, vang lên tiếng va chạm khô khốc.
---
Sáng hôm sau, anh đến gặp sư trụ trì.
– Con muốn rời khỏi đây một thời gian. – Anh nói.
Trụ trì nhìn anh, ánh mắt thấu hiểu:
– Con sợ điều gì?
– Con sợ... lòng mình không còn yên.
Trụ trì im lặng hồi lâu, rồi nói:
– Kẻ sợ hãi lòng mình, chính là kẻ đã bắt đầu động tâm. Nhưng đôi khi, động tâm không phải là tội. Tội... là giả vờ không có.
Minh Trạch cúi đầu, lòng rối bời.
Anh không biết đó là an ủi hay nhát dao vô hình.
---
Chiều hôm đó, khi anh đang chuẩn bị rời đi, Thẩm Vy tìm đến.
– Thầy định đi à? – Cô hỏi, giọng thấp.
Anh không nhìn cô, chỉ đáp khẽ:
– Tôi cần thời gian để thanh tịnh lại.
– Thanh tịnh... – Cô lặp lại, ánh mắt mông lung. – Có khi nào... càng cố thanh tịnh, người ta lại càng khổ không?
Anh im lặng.
Cô bước đến gần, ánh mắt dừng ở chuỗi hạt trong tay anh.
– Em không muốn là nguyên nhân khiến thầy rời đi. Nhưng... nếu thầy ở lại, có thể em sẽ không kiềm được mà lại đến gần.
Minh Trạch nhìn cô – thật lâu, như muốn khắc ghi từng đường nét.
Anh khẽ nói, giọng nghẹn lại:
– Cô không phải nguyên nhân. Chỉ là... thử thách mà ta chưa vượt qua.
Nói xong, anh quay người đi.
Gió chiều thổi tung tà áo nâu, làm bụi trúc lay động.
Thẩm Vy đứng nhìn theo, lòng trống rỗng.
Cô không biết vì sao nước mắt lại rơi – có lẽ vì mất mát, có lẽ vì thứ gì đó còn chưa kịp bắt đầu.
Tiếng chuông chiều lại ngân.
Giữa tiếng chuông ấy, Minh Trạch bước đi, trong đầu vang vọng duy nhất một lời nguyện:
> “Nếu có kiếp sau, xin đừng để ta gặp lại người.
> Bởi nếu còn gặp, ta sẽ không đủ sức giữ lời thề thanh tịnh này nữa.”