Những ngày sau đó, tu viện vẫn bình lặng như chưa từng có đêm nào bị lay động. Chuông sớm vẫn ngân, gió vẫn mang mùi trầm hương, và những bước chân trần của các tăng nhân vẫn đều đặn trên sân đá lạnh. Nhưng trong tôi, có điều gì đó đã thay đổi — như mặt hồ đã bị ném một hòn sỏi nhỏ, không bao giờ trở lại phẳng lặng.
Tôi bắt đầu tránh ánh mắt của Minh Trạch, dù anh thì vẫn vậy — bình thản, ít nói, chỉ dùng giọng điệu nhẹ như gió để chỉ bảo tôi những việc nhỏ nhặt. Dường như giữa chúng tôi không có gì xảy ra, nhưng chính sự bình thường ấy lại khiến mọi thứ trở nên khó chịu hơn.
Một buổi sáng, thầy trụ trì giao tôi phụ giúp Minh Trạch sắp xếp thư viện. Nơi ấy nằm sau chánh điện, ít người lui tới, mùi giấy cũ và hương gỗ mục quyện vào nhau. Khi tôi bước vào, anh đang đứng trên thang gỗ, sắp xếp kinh thư lên kệ cao.
Ánh sáng từ cửa sổ rọi nghiêng qua, phủ lên áo nâu của anh một quầng sáng dịu. Tôi đứng lặng, cảm giác như đang nhìn một bức họa cổ: người đàn ông giữa thinh không, tĩnh lặng đến mức mọi thứ xung quanh đều trở nên mờ đi.
“Cô có thể giúp tôi chuyển đống này.”
Anh chỉ về phía chồng sách dày phủ bụi. Tôi gật đầu, khom người nhấc từng quyển. Những trang giấy mỏng manh, vàng ố, khi chạm vào phát ra âm thanh nhẹ như hơi thở.
“Chúng ta sẽ sắp xếp lại theo thứ tự thời gian.” Anh nói, giọng đều đều, mắt vẫn không rời khỏi kệ sách. “Cẩn thận, nhiều quyển đã cũ lắm rồi.”
Tôi lặng lẽ làm theo, cố không để ánh mắt mình lạc đi. Nhưng mỗi khi anh cúi xuống gần, hơi thở anh chạm nhẹ vào tóc tôi, khiến cả người như dừng lại trong một nhịp.
Có lần tôi vô ý làm rơi một quyển sách. Cúi xuống nhặt, tôi và anh chạm tay vào nhau. Chỉ là khoảnh khắc thoáng qua, nhưng tim tôi lại đập loạn như muốn xé toang bầu không khí tĩnh mịch. Anh khẽ rụt tay về, nhưng giọng nói vẫn đều đặn:
“Cẩn thận, sách này khó tìm lắm.”
Tôi cúi đầu, khẽ đáp: “Vâng.”
Chỉ một chữ ngắn ngủi, mà giọng tôi cũng run.
Khi sắp xếp xong, tôi ngồi ở góc, ghi chú lại các đầu sách theo danh mục. Minh Trạch mang nước đến, đặt trước mặt tôi.
“Cảm ơn.” Tôi nói khẽ, không dám nhìn.
Anh chỉ gật đầu, rồi quay đi. Nhưng khi anh bước ra, tôi thấy tay mình vẫn nắm chặt ly nước, hơi ấm từ lòng bàn tay anh vẫn còn đó.
Từ hôm ấy, tôi được giao làm việc cùng anh thường xuyên hơn: quét sân, dọn thiền đường, phụ anh pha trà cho các sư. Mỗi công việc đều bình thường, nhưng trong từng nhịp động nhỏ, có thứ gì đó đang lớn dần, âm thầm và bướng bỉnh.
Một buổi trưa, trời bất chợt đổ mưa. Cả tu viện chìm trong màn trắng xóa. Tôi trú dưới hiên, anh đứng bên cạnh. Mùi đất ướt và mùi trầm hòa vào nhau, nồng mà ấm. Anh không nói gì, chỉ đưa tay ra hứng vài giọt nước mưa. Trên lòng bàn tay anh, những giọt nước nhỏ long lanh, phản chiếu ánh sáng yếu ớt của bầu trời.
“Cô có tin rằng mưa cũng có tiếng không?” Anh hỏi bất ngờ.
“Tôi nghĩ là có,” tôi đáp. “Nhưng chỉ ai lặng đủ mới nghe được.”
Anh khẽ cười. “Giống như con người. Chỉ khi yên tĩnh, ta mới nghe thấy chính mình.”
Lời anh nói tưởng nhẹ, nhưng lại khiến tim tôi co lại. Tôi muốn hỏi — còn anh thì sao, anh có nghe thấy chính mình không? Nhưng tôi không đủ can đảm.
Mưa kéo dài, tiếng rơi đều đều lên mái ngói như nhịp đập xa xăm của thời gian. Giữa tiếng mưa, tôi nghe được hơi thở anh — trầm, chậm, đều, nhưng mang nhịp điệu kỳ lạ.
Cám dỗ không bao giờ đến bằng những gì ồn ào. Nó đến bằng im lặng. Bằng cách để hai người cùng nghe chung một âm thanh, cùng cảm thấy chung một khoảng không, cho đến khi im lặng trở thành sợi dây nối họ lại gần nhau.
Khi mưa ngớt, anh quay sang nói khẽ:
“Ngày mai có lễ tụng kinh, cô có thể đến nghe. Ở đó, người ta tìm sự an yên.”
Tôi gật đầu, nhưng trong lòng biết, tôi không tìm được sự an yên ấy nữa. Bởi mỗi khi nhắm mắt, tôi đều nghe thấy tiếng mưa — tiếng mưa trên tay anh, tiếng mưa rơi trong ngực mình.
Tối đó, tôi viết vào sổ nhỏ:
> “Có những ngọn lửa không cháy bằng gió, mà bằng hơi thở của hai người đang cố giữ bình tĩnh.”
Tôi khép sổ, nhìn ra cửa sổ. Ánh đèn trong phòng thiền của anh vẫn sáng. Ánh sáng ấy yếu ớt, nhưng bền bỉ — giống như lời thề thanh tịnh mà anh vẫn giữ, và cũng là ánh sáng đang thiêu đốt tôi từ bên trong.
Tôi biết, cám dỗ đã bắt đầu. Không bằng lời nói, không bằng cái chạm, mà bằng sự tồn tại của anh trong từng khoảng lặng của ngày và đêm.