Tội Phạm

Chương 1:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tôi bị phạt lau bảng vì ngủ gật trong giờ Văn.

Đó là ngày đầu tiên tôi chuyển trường.

Người ta nói lớp 11 là giai đoạn chạy đua nước rút, là phải cắm đầu học, là không được mơ mộng. Nhưng tôi chỉ thấy buồn ngủ. Buồn ngủ vì phải bắt đầu lại, ở một ngôi trường mới, thành phố mới, và vì những cơn ác mộng vẫn lặp đi lặp lại mỗi đêm: máu, tiếng la hét, và bóng lưng của một người đàn ông không gương mặt.

Tôi cầm giẻ lau ra hành lang phía sau khu B – khu xưa cũ nhất trường, ít người qua lại. Tòa nhà gạch đỏ phủ đầy rêu, cửa sổ nứt, lan can sứt sẹo. Ở tầng hai, có ai đó đang ngồi vắt vẻo, tay kẹp điếu thuốc. Áo sơ mi trắng, cài khuy lệch, cổ tay xăm chữ mờ mờ, đầu cúi xuống không rõ mặt.

Tôi nhìn lên. Cậu ấy nhìn xuống.

Ánh mắt chúng tôi va vào nhau, giữa một chiều nhiều gió.

> "Ê," cậu ấy gọi.
"Hả?" tôi cảnh giác.



> "Cho mượn giẻ lau bảng chút."



Tôi chau mày.

> “Cậu bị phạt à?”
“Không. Tôi muốn lau sạch chữ 'đồ ngu' trên bảng lớp tôi thôi.”



Tôi bật cười.

> “Làm gì mắc công vậy?”
“Tại nó viết lên tên tôi.”



Tôi đưa cậu giẻ lau. Cậu leo xuống thật, không quên để lại cho tôi một túi bánh cá nhỏ.

> “Trả công. Chia đôi đi.”



Rồi cậu đi mất. Không hỏi tên. Không cảm ơn.

Tôi ngồi xuống, mở túi bánh cá, bỗng dưng thấy… ấm. Dù tay thì lạnh cóng vì giẻ ướt.


---

Những ngày sau đó, tôi vẫn bị phạt lau bảng đều đều.

Và mỗi lần như vậy, lại có một túi bánh cá được đặt sẵn ở bậc thềm. Có hôm là bánh gạo, hôm là sữa chua, có hôm còn có thêm khăn giấy ghi dòng chữ xấu tệ:

> “Nhìn mặt cậu chắc tối qua mất ngủ. Cầm cái này ăn cho tỉnh.”
– Ký tên: Khói



Tôi không biết cậu là ai. Không rõ cậu học lớp nào.
Chỉ biết rằng mỗi lần thấy túi bánh cá đó, tôi lại mỉm cười.


---

Một tuần nọ, tôi ngồi dưới cầu thang khu B, viết bài tập toán thì cậu lại xuất hiện.

> “Cậu tên gì?”
“Còn cậu?”
“Tôi hỏi trước.”
“Không nói.”
“Vậy khỏi nói.”



Chúng tôi im lặng vài phút. Rồi cậu ngồi xuống bên cạnh tôi, không hỏi han gì, chỉ... đưa cho tôi một chiếc tai nghe.

> “Nghe nhạc không? Tôi mới tìm được bài này hay lắm.”
“Gì vậy?”
“Không biết tên. Của một ban nhạc Nhật nào đó. Nhưng buồn dễ sợ.”



Tôi đeo tai nghe. Và cậu đeo tai bên kia.

Khoảnh khắc đó, dù tôi không nhớ tên bài hát, nhưng tôi nhớ... mùi hương xà phòng phai dần trên áo cậu, và tiếng gió thổi qua mái ngói cũ của khu B.


---

Hôm đó, về nhà, tôi lấy bút viết lên vở hai chữ:

> Khói.
– người không biết tên, không hỏi gì, chỉ ngồi cạnh và để tôi yên.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!