Tội Phạm

Chương 2:


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Từ sau buổi nghe nhạc chung hôm đó, tôi bắt đầu nhận ra một thói quen kỳ lạ:

Mỗi khi tôi bước ra sau khu B…
…cậu đều ở đó trước tôi.

Không ngồi trên lan can nữa. Không hút thuốc.
Chỉ tựa lưng vào tường, nhìn xa xăm.

Không nói nhiều. Không ồn ào.
Chỉ cần tôi ngồi xuống, cậu sẽ mở túi ra: hai hộp sữa, một cái bánh gạo. Đặt ngay giữa.
Giống như mọi thứ đều mặc định là… "chia đôi".

> “Hôm nay cậu lại bị phạt à?”
“Không. Tôi tự xin ra lau bảng.”



Cậu cười.

> “Thì ra làm học sinh gương mẫu cũng không tệ.”



Tôi bặm môi, gõ nhẹ lên hộp sữa.

> “Không phải vì tôi thích học, mà vì tôi thích… gặp cậu.”



Câu nói đó bật ra bất ngờ đến nỗi chính tôi cũng khựng lại.

Cậu không trả lời. Nhưng cậu quay sang nhìn tôi. Rất lâu. Rồi cười.
Cái kiểu cười nửa miệng, hơi nghịch ngợm, nhưng cũng có gì đó rất nhẹ – như mây loãng.

> “Tôi cũng vậy.”




---

Chúng tôi không hẹn, nhưng lại luôn gặp nhau đúng giờ ra chơi tiết ba.
Tôi bắt đầu trốn tiết nhiều hơn. Không phải để nổi loạn. Mà vì ở cạnh cậu, tôi thấy lòng mình yên bình một cách kỳ lạ. Không ác mộng, không hoảng sợ, không đau.
Chỉ có ánh mắt của cậu – lúc nào cũng rõ ràng, không né tránh.

Một lần, tôi định đi về thì cậu đưa tay ra nắm cổ tay tôi lại.

Tôi giật mình.

> “Gì vậy?”
“Tay cậu lạnh quá.”



Cậu nắm lấy tay tôi, nhét luôn vào túi áo khoác của mình.

Tôi đỏ mặt.

> “Tôi không lạnh nữa.”
“Tôi thì lạnh.”
“Thì mặc áo dày hơn.”
“Thì nắm tay cậu ấm hơn.”




---

Từ ngày đó, cậu thường nắm tay tôi mỗi lần chúng tôi đứng gần nhau.

Không nói gì. Không giải thích.

Chỉ nắm. Lặng lẽ. Nhưng ấm đến tận tim.


---

Một chiều mưa, tôi hỏi:

> “Nếu sau này tôi chuyển trường, cậu có nhớ tôi không?”
“Tôi không nhớ người. Tôi chỉ nhớ… ánh mắt.”
“Vậy nếu tôi đổi ánh mắt thì sao?”
“Thì tôi sẽ học lại cách nhìn cậu, từ đầu.”




---

Tôi không nói gì nữa.

Chỉ biết là, lúc cậu nắm tay tôi băng qua hành lang cũ kỹ ấy – tôi đã không còn là tôi của những giấc mơ lặp đi lặp lại mỗi đêm nữa. Tôi đã bắt đầu thấy bản thân mình… muốn sống, vì một người.

Một người tên Khói, mà tôi không biết rõ gì về cậu.

trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!