tôi thấy hoa vàng trên cỏ hồng

Chương 1: Bỏ Phố


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sài Gòn tháng Bảy, mùa mưa đến bất chợt như một cái tát.

Hạ An đứng chết lặng giữa phòng họp lạnh lẽo của công ty kiến trúc cảnh quan "Green Horizon", cảm giác còn lạnh hơn cả cơn mưa đang quất ràn rạt ngoài cửa kính. File thuyết trình dự án tâm huyết của cô, khu nghỉ dưỡng sinh thái ở Mũi Né, vẫn còn đang chiếu trên màn hình lớn. Nhưng người vừa nhận được tràng pháo tay tán thưởng của chủ đầu tư lại không phải cô, mà là sếp của cô, ông Hùng. Và đứng bên cạnh ông ta, mỉm cười xã giao, là Quang, người bạn trai ba năm của cô.

"Ý tưởng của An rất tốt," ông Hùng nói, giọng kẻ cả, "nhưng còn non nớt. Tôi chỉ là giúp em ấy hoàn thiện nó, đưa nó lên một tầm cao mới chuyên nghiệp hơn."

Một lời nói dối trắng trợn. Ông ta đã lấy cắp toàn bộ ý tưởng cốt lõi của cô, chỉ thay đổi vài chi tiết bề mặt rồi biến nó thành của mình. Và Quang, người lẽ ra phải bảo vệ cô, lại là kẻ đã tiếp tay cho hành động đó. Anh ta là trưởng phòng kinh doanh, người đã mang bản thảo của cô đi "lấy ý kiến" của sếp.

Cuộc họp kết thúc. Chủ đầu tư hài lòng. Ông Hùng đắc thắng. Quang thì thăng tiến. Chỉ có cô, tác giả thật sự, là kẻ thua cuộc.

"An, anh xin lỗi," Quang đuổi theo cô ra hành lang. "Đây là cơ hội lớn cho cả công ty. Em chỉ cần lùi một bước, sau này anh sẽ bù đắp cho em."

"Bù đắp?" Hạ An quay lại, nhìn anh ta bằng một ánh mắt xa lạ. "Bằng cách nào? Bằng cách để em tiếp tục làm một cái máy vẽ, còn anh và ông ta thì hưởng hết thành quả sao?"

"Em đừng trẻ con như vậy. Đây là thực tế. Muốn tồn tại thì phải chấp nhận."

Câu nói của anh ta như giọt nước làm tràn ly. Hạ An đột nhiên cảm thấy mệt mỏi đến cùng cực. Mệt mỏi với những đêm thức trắng để chạy deadline. Mệt mỏi với những nụ cười giả tạo, những lời hứa sáo rỗng. Mệt mỏi với cái thành phố hoa lệ nhưng đầy bon chen, toan tính này. Cô đã dành cả thanh xuân của mình để theo đuổi một giấc mơ, để rồi nhận ra nó chỉ là một ảo ảnh hào nhoáng.

"Chúng ta chia tay đi," cô nói, giọng nói bình thản một cách đáng sợ.

"Em nói gì vậy? Chỉ vì một dự án mà em..."

"Không phải vì một dự án," cô ngắt lời. "Mà vì em nhận ra, con đường chúng ta đi đã không còn giống nhau nữa. Anh chọn con đường của sự thực tế. Còn em, em muốn đi tìm lại một thứ gì đó đã mất."

Cô tháo chiếc vòng tay mà anh tặng, đặt vào tay anh. "Tạm biệt."

Nói rồi, cô quay lưng bước đi, không một lần ngoảnh lại. Cô bước ra khỏi toà nhà văn phòng bóng loáng, bước vào màn mưa tầm tã của Sài Gòn. Nước mưa lạnh buốt, xối thẳng vào mặt, nhưng lại không thể gột rửa được sự trống rỗng trong lòng cô. Cô cứ thế đi, không mục đích.

Cô đi ngang qua một bưu điện cũ, và một ký ức chợt ùa về. Hình ảnh người bà ngoại hiền hậu, hình ảnh căn nhà gỗ nhỏ nằm giữa một thung lũng đầy nắng và gió. Bà đã mất cách đây vài năm, để lại cho cô căn nhà đó như một món quà. Nhưng công việc bận rộn đã cuốn cô đi, cô chưa một lần quay trở lại.

Trong chiếc ví của cô, vẫn còn một lá thư cũ của bà. "An của bà, sau này nếu thấy mệt mỏi quá, thì hãy về nhà nhé. Đất đai và cây cỏ sẽ không bao giờ phản bội mình đâu con."

Đất đai và cây cỏ.

Một ý nghĩ điên rồ nhưng lại vô cùng mãnh liệt loé lên trong đầu Hạ An. Bỏ lại tất cả. Về nhà.

Cô rẽ vào một quán cà phê ven đường, mở laptop ra. Một lá đơn xin nghỉ việc được soạn thảo và gửi đi chỉ trong vòng mười phút. Cô đặt một vé xe khách đi Đà Lạt, chuyến muộn nhất trong đêm.

Cô không về căn hộ chung cư cao cấp mà cô đang ở chung với Quang. Cô chỉ về phòng trọ cũ, nơi cô cất giữ vài món đồ kỷ niệm. Cô gói ghém quần áo vào một chiếc ba lô lớn, cùng với vài cuốn sách về thực vật học mà cô yêu thích.

Đêm đó, khi chiếc xe khách từ từ rời khỏi bến xe Miền Đông ồn ào, náo nhiệt, Hạ An tựa đầu vào cửa kính, nhìn những ánh đèn của Sài Gòn lùi dần về phía sau. Cô không cảm thấy nuối tiếc. Chỉ có một chút sợ hãi về một tương lai vô định, và một niềm hy vọng mong manh về một sự khởi đầu mới. Cô đang đi tìm lại chính mình, ở một nơi mà cô tin rằng, sự bình yên vẫn còn tồn tại.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Đang
Xem Nhiều
×